Thủy An Lạc bất đắc dĩ cúi đầu. Cô biết ngay là không thể tránh khỏi chuyện này mà.
Thủy An Lạc đi rồi, Hà Tiêu Nhiên trừng mắt với con trai một cái rồi mới ra khỏi phòng.
Tiểu Bảo Bối và daddy nhà mình đưa mắt nhìn nhau, gì thế?
Thủy An Lạc đến phòng của Kiều Tuệ Hòa, lúc này bà đã nằm xuống giường nghỉ ngơi, chắc hẳn là giận vì chuyện vừa rồi lắm.
“Bà nội“. Thủy An Lạc khẽ gọi một tiếng.
Kiều Tuệ Hòa quay lại nhìn cô rồi lập tức hỏi phủ đầu: “Cháu rời khỏi bệnh viện rồi à?”
Hả?
Không phải bà định hỏi tội vì chuyện trong bữa tiệc à?
Có điều về chuyện này thì...
Cô thà để Kiều Tuệ Hòa hỏi về chuyện kia còn hơn.
“Ban đầu là ai nói với bà rằng bất kể có thế nào cũng phải chứng minh được thực lực của bản thân mình? Là ai nói với bà, mặc kệ người khác có nói như thế nào thì cháu cũng sẽ tiếp tục làm hả?” Kiều Tuệ Hòa tức giận nói.
Thủy An Lạc hơi cúi xuống.
“Lương Khiêm chết rồi ạ!”
Thủy An Lạc nói rất nhỏ, nhưng Kiều Tuệ Hòa vẫn nghe rất rõ.
Hơn nữa chuyện này bà cũng biết, Kiều Tuệ Hòa cho rằng Thủy An Lạc sẽ biết tự đứng lên nhưng kết quả lại khiến bà có chút thất vọng.
“Trong viện ngày nào cũng có bao nhiêu là người chết như thế. Vậy ra bác sĩ nào cũng phải nghi ngờ về bản thân mình à? Bà đã nói với cháu từ trước là bệnh của Lương Khiêm không chữa được rồi cơ mà.”
“Nhưng nếu không phải vì ba mẹ của thằng bé bị lợi dụng thì có khả năng thằng bé vẫn...”
“Cháu cảm thấy một người ba người mẹ mà không đặt tính mạng của con mình trong lòng thì kể cả có không bị lợi dụng, thằng bé cũng có sống nổi không?” Kiều Tuệ Hòa cắt ngang lời Thủy An Lạc, trầm giọng nói.
Thủy An Lạc cúi đầu, hai tay tóm chặt lấy quần áo của mình.
Căn phòng yên tĩnh trở lại, như thể còn có giọng của Kiều Tuệ Hòa đang vọng lại.
Một lúc lâu sau, những cơn gió lạnh đập vào song cửa sổ vang lên những thanh âm trong trẻo.
“Lần đầu tiên bà gặp cháu, cháu còn không biết bà là ai, nhưng vẫn dám đứng trước mặt giáo viên của mình nói ra quan điểm của bản thân, Thủy An Lạc đó đâu rồi hả?” Kiều Tuệ Hòa lại bắt đầu gặng hỏi.
Hai tay Thủy An Lạc lại càng siết chặt hơn, lúc này tay cô cũng đã truyền đến cảm giác đau đau.
“Thủy An Lạc vì bị người ta nói vài câu không học vấn không nghề nghiệp mà trở nên quyết chí muốn khiến người khác phải công nhận đâu rồi?”
Cơ thể của Thủy An Lạc khẽ run lên, cô nhỏ giọng nói: “Nhưng mà, cháu sợ...”
“Sợ chết sao?” Kiều Tuệ Hòa nhanh chóng đáp lại câu nói của Thủy An Lạc: “Nếu đã sợ cái chết thì sao còn chọn làm bác sĩ hả?”
Sự tức giận của Kiều Tuệ Hòa không liên quan đến bữa tiệc lần này, mà là do bà biết tin Thủy An Lạc đã rời khỏi bệnh viện.
“Sư phụ Lý Tử cũng đi mất rồi ạ.” Thủy An Lạc lại càng cúi gằm xuống.
Kiều Tuệ Hòa đang định nói gì đó, nhưng rồi lại vẫy tay với cô.
Có lẽ chuyện ép Thủy An Lạc phải rời đi không chỉ là vì cái chết của Lương Khiêm, mà cô lại một lần nữa khiến giáo viên hướng dẫn của mình phải ra đi.
Thủy An Lạc thấy bà vẫy tay với mình, chân cô khẽ động, bước đi có chút khó khăn, rồi lại ngồi xuống cạnh giường bà.
“Lạc Lạc, giờ cháu nói cho bà biết, cháu có muốn làm bác sĩ không? Có muốn cứu người không?” Kiều Tuệ Hòa đè giọng thấp của mình xuống hỏi. Thấy Thủy An Lạc gật đầu, bà lại nói tiếp: “Muốn cứu được người thì nhất định phải học được cách giết người, mọi nghiên cứu về các căn bệnh đều không thể tránh khỏi việc chết người, chẳng lẽ họ chết rồi thì không có ý nghĩa gì nữa sao?”
Thủy An Lạc hít sâu một hơi.
“Bà cũng sợ người chết, bệnh nhân đầu tiên chết trên bàn mổ của bà đã khiến bà ba ngày sau không dám bước chân ra khỏi phòng. Bà nội cũng từng một lần muốn từ bỏ hết mọi chuyện, nhưng nếu đã chọn rồi thì sao cháu có thể từ bỏ được?”
Hơi thở của Thủy An Lạc trở nên nặng nề hơn.
“Hơn nữa đây mới chỉ là bắt đầu thôi. Dẫu có là Phong Phong thì cậu ta cũng có người mà mình không thể cứu sống. Kỳ Nhu chính là ví dụ điển hình nhất.”
Thủy An Lạc ngẩng đầu, khóe miệng hơi giật giật có chút lúng túng: Cái ví dụ này không hay tí nào đâu bà ơi, vì Phong Phong đã không cầm dao mổ nữa rồi.
Bình luận facebook