Lão già kỳ lạ kia chết rồi?
Nhưng mà lần trước gặp nhau cô thấy sức khỏe của ông ta vẫn dẻo dai lắm cơ mà, thậm chí còn có thể đi dạo quanh sân trường với cô nữa.
Mặc dù Thủy An Lạc không có cảm tình gì với ông già đó, nhưng mà người ta dù sao cũng đã chết rồi.
“Sao nhanh thế?” Thủy An Lạc không khỏi thổn thức.
“Người thông minh quá, sớm muộn cũng tổn thọ.” Sở Ninh Dực nhàn nhạt nói: “Đây cũng là lý do mà anh tìm em.”
Sở Ninh Dực cố ý bồi thêm một câu.
lý do tìm cô?
Cái này thì có liên quan gì đến thông minh hay không đâu cơ chứ?
Sở Ninh Dực liếc qua kích chiếu hậu để nhìn vẻ mặt ngơ ngác của cô rồi khẽ mỉm cười nói: “Bởi vì khi ở chung với em thì không cần đùng đến não!”
Thủy An Lạc: “...”
Má!!!
Cả đời này cô cũng đếch thèm quan tâm tới cái tên này nữa đâu nhé!
“Ha ha...”
Tiểu Bảo Bối chẳng biết gì nhưng vẫn cứ phải cười cái đã.
Thủy An Lạc khóc không ra nước mắt nhìn con trai mình. Tổ tông à, tại sao con lại có thể như vậy hả?
Lúc còn trên đường, Thủy An Lạc đã hẹn giờ cụ thể lại với Kiều Nhã Nguyễn, giờ họ cũng đã về đến nhà rồi.
“Không phải mày nói là ở bên chỗ mẹ chồng mày à?” Kiều Nhã Nguyễn thắc mắc.
“Xảy ra chút chuyện, tối mày tới tao kể cho nghe!” Thủy An Lạc buồn bực trả lời.
“Ừ, nếu không có gì chắc khoảng năm rưỡi là tao tới thôi.” Kiều Nhã Nguyễn cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay: “Ba tao xuất viện, tao đưa mọi người về nhà trước đã.”
“Ừ!” Thủy An Lạc nói rồi cúp di động, cô quay sang nhìn Sở Ninh Dực: “Năm rưỡi Lão Phật Gia mới đến. Không biết Anh Xinh Trai có đến được không. Tiểu Miên Miên vẫn chưa ra ngoài được nhỉ.”
“Không đến được.” Sở Ninh Dực nhíu mày nói.
“Tên điên kia đang ở bệnh viện, chắc cũng không tới được rồi!” Nói cách khác thì buổi chọn đồ vật đoán tương lai của Tiểu Bảo Bối ngày hôm nay cũng có một mình Kiều Nhã Nguyễn là có thể tham dự.
“Để anh hỏi thử An Tam xem!” Sự kiện trọng đại của con trai mình như thế, sao lại có thể không tới tham dự được?
Trong bệnh viện, mẹ Kiều đi làm thủ tục xuất viện còn Kiều Nhã Nguyễn đang giúp ba mình thu dọn đồ đạc.
“Con có việc thì cứ đi trước đi, ba với mẹ đón xe về cũng được mà.” Ba Kiều thay quần áo xong rồi ngồi trên giường nhẹ nhàng nói.
Kiều Nhã Nguyễn vừa sắp xếp đồ đạc vừa nói: “Không sao đâu, là sinh nhật của Tiểu Bảo Bối ấy mà, quà con cũng đã chuẩn bị xong hết rồi, lát nữa con qua cũng được.”
Còn mẹ Kiều ra khỏi phòng bệnh của chồng xong cũng không đi làm thủ tục xuất viện luôn mà tới phòng bệnh của Phong Phòng.
Lúc này anh ta đã tỉnh lại, đang nằm nhìn ra cảnh vật bên ngoài cửa sổ.
Râu ria của Phong Phong không hề cạo, mặt vàng như nến, làm gì còn chút dáng dấp nào của Ảnh đế lúc trước.
Trợ lý đang đứng một bên dặn dò, nhưng mà có vẻ như anh ta chẳng nghe vào tai câu nào cả.
“Cốc cốc cốc...”
“Ai thế, không biết người lạ không được vào đây sao?” Trợ lý tức giận quay đầu nói, nhưng vừa ngoảnh lại, trông thấy mẹ Kiều thì liền sững ra: “Cô là ai thế?”
“George, ra ngoài đi!” Phong Phong thấy người tới liền trầm giọng nói.
George hơi ngẩn ra, anh ta nghĩ có lẽ là người quen nên cũng chỉ có thể giậm chân xoay người ra ngoài: “Cậu cứ tự giết mình đi.”
Trước khi George bỏ đi còn liếc mắt nhìn mẹ Kiều một cái cảnh cáo, cứ như thể sợ mẹ Kiều sẽ làm gì Phong Phong không bằng.
Phong Phong vén chăn lên định xuống giường.
“Cậu cứ nằm yên đó đi.” Mẹ Kiều bất ngờ lên tiếng.
Phong Phong vẫn còn đau dạ dày nên cũng không cố chấp nữa. Anh ta thấp giọng nói: “Bác gái tới đây là có chuyện gì không?”
“Cậu Phong.” Mẹ Kiều lên tiếng: “Tôi tới đây là để cảm ơn cậu chuyện đã cứu sống ba của Nhã Nhã.”
Phong Phong nhắm mắt lại, con tim bỗng đau thắt lại.
Anh ta không lên tiếng.
“Trước đây tôi đã cảm thấy Nhã Nhã nhà tôi và cậu có gì đó với nhau, nên ba nó mới quyết định bán công ty chuyển tới thành phố A này, chỉ để nó có thể ở gần cậu hơn một chút.”
Bình luận facebook