Thời gian trả kết quả càng chậm thì Thủy An Lạc lại càng không nắm chắc.
Sở Ninh Dực nheo mắt nhìn cô: “Không phải nói là nắm chắc rồi sao?”
“Nhưng mà thời gian trôi qua lâu như vậy rồi, em chỉ càng ngày càng mất lòng tin thôi mà!” Thủy An Lạc nói rồi lại quay đầu tiếp tục xem sổ của mình.
Sở Ninh Dực: “...”
Sở Ninh Dực cảm thấy câu nói, thánh học mãi mãi không thể hiểu nổi suy nghĩ của những đứa học dốt chính là sự thật.
Nhất là cái loại học dốt đến không thể dốt hơn như bà xã mình, Sở Ninh Dực càng không thể hiểu nổi.
Thủy An Lạc đang xem bút ký thì đột nhiên lên tiếng hỏi: “Anh có biết cỏ Long Lân không?”
“Biết, giảm sưng giảm đau, trước đây ra chiến trường vẫn hay dùng đến.” Sở Ninh Dực nhàn nhạt đáp lời.
“Không phải loại đó, là cái loại ở trên đỉnh núi Châu cơ!”
“Chẳng phải đều là cỏ Long Lân cả sao?” Sở Ninh Dực hơi nhíu mày.
“Không phải, chú Hạng nói, loại cỏ Long Lân kia được một loài rắn cực độc nuôi lớn, tuy nhiên nó lại có khả năng trị được bách bệnh!” Thủy An Lạc trả lời.
Sở Ninh Dực nhìn Thủy An Lạc như như đang nhìn một con dở hơi.
Dường như anh đang muốn nói: Ba cái lời lừa gạt con nít như vậy mà cũng tin, quả nhiên em vẫn chỉ là con nít mà thôi.
“Là thật đấy!” Thủy An Lạc túm lấy cánh tay của anh nói.
Sở Ninh Dực đỡ lấy tay con trai mình lên rồi xoa đầu nhóc một cái: “Đọc mau lên, còn đi ngủ nữa.”
Sở Ninh Dực nói rồi dứt khoát bế Tiểu Bảo Bối lên lầu tắm cho nhóc.
Thủy An Lạc bĩu môi, tại sao lại không tin lời cô nói chứ?
Thủy An Lạc cũng đứng dậy đi lên lầu. Cô ôm máy tính tìm kiếm thông tin về cỏ Long Lân, kết quả chỉ xuất hiện mỗi loại mà Sở Ninh Dực vừa nói. Đột nhiên Thủy An Lạc cảm thấy có chút mất mát, chẳng lẽ thầy lừa cô thật sao?
Sở Ninh Dực vào phòng làm việc liền thấy Thủy An Lạc đang bĩu môi ngồi trước máy tính. Anh đi đến đằng sau lưng Thủy An Lạc rồi hơi khom lưng xuống, một tay nắm lấy cánh tay cô, tay còn tắt cái trang web kia đi.
“Đã bảo là lừa con nít rồi mà, làm gì có chuyện rắn độc nuôi cỏ chứ, đó mà là chữa bệnh sao? Có mà lấy mạng thì có!” Sở Ninh Dực thấp giọng nói nhỏ bên tai Thủy An Lạc: “Đi nghỉ thôi.”
Thủy An Lạc có chút mất mát, đứng dậy đi theo Sở Ninh Dực.
Ánh trăng bên ngoài sáng vằng vặc, xuyên qua cửa sổ phòng ngủ khiến căn phòng trải đầy ánh trăng.
Tiểu Bảo Bối đang ngồi dưới đất tự nghịch cái chân nhỏ của mình, bên cạnh còn đặt khẩu súng nhỏ mà nhóc yêu tha thiết.
Dưới ánh trăng, thân hình trắng nõn mũm mĩm dễ thương của nhóc càng thêm đáng yêu, khiến người ta chỉ muốn cắn một miếng.
Cơ mà Sở tổng à, sao anh lại không mặc quần áo cho con trai anh thế hả?
Sở Ninh Dực nhướng mày, trong phòng này không lạnh, anh cảm thấy để như thế cũng ổn mà.
Thủy An Lạc bế con trai lên, sau đó đi tới tủ quần áo tìm quần áo ngủ cho nhóc. Sở Ninh Dực liền ngồi luôn xuống mép giường rồi nói: “Ngày mai nhà An Tam sẽ chuyển tới.”
“Nhanh thế cơ à?” Thủy An Lạc nhớ chuyện này mới nói trước Tết thôi mà.
Sở Ninh Dực khẽ nhướng mày, có nhà không mất tiền mua không mau chuyển tới thì còn để đó làm gì nữa?”
“Em gái con sắp tới rồi đấy, cái đồ mê gái này!” Thủy An Lạc khẽ ấn trán Tiểu Bảo Bối một cái, cười nói.
Em gái?
Cái đầu nhỏ của Tiểu Bảo Bối lập tức xoay qua xoay lại như thể đang nói, em gái ở đâu? Sao con không thấy đâu cả?
“Em?” Tiểu Bảo Bối chớp chớp mắt nhìn mẹ mình, con còn nhỏ lắm, mẹ đừng có mà lừa con.
Thủy An Lạc thấy con trai mình như vậy liền quẳng luôn nhóc lên giường, cái thằng vô lương tâm này, nói nhiều chỉ mất công đau lòng.
Sở Ninh Dực chỉ cười không nói, con trai mau thành người của người ta đi, có thể thì vợ mới là của mình anh được.
Tiểu Bảo Bối làm loạn một hồi rồi cũng ngủ thiếp đi. Thủy An Lạc thử đặt nhóc vào trong căn phòng kia, nhưng lần này cu cậu lại không quấy nữa.
Bình luận facebook