Chú Hạng chậc chậc lưỡi, con bé này là bị đả kích thành cái dạng gì rồi thế này?
Nơi chú Hạng dẫn Thủy An Lạc đến cũng chẳng phải đâu xa, mà là một cửa hàng bán thú cưng ngay đằng sau bệnh viện.
Thủy An Lạc tò mò nhìn xung quanh, trong lồng có rất nhiều con vật nhỏ bị thương hoặc ít hoặc nhiều.
Thủy An Lạc ôm một bụng tò mò đi vào. Chú Hạng nói mấy câu với một người đàn ông tầm ba mươi tuổi trong đó, sau đó người kia lấy ra hai cái lồng, bên trong có hai con chó nhỏ.
“Có người đưa chúng tới hôm qua, vì bị bệnh nên bị người nhà vứt bỏ.” Người đàn ông kia lên tiếng.
Thủy An Lạc cúi đầu nhìn: “Đáng yêu quá, nó bị bệnh gì vậy, sao lại vứt bỏ nó chứ! Giờ bác sĩ thú y nhiều như thế mà không thể khám cho nó được sao?”
“Cô gái à, thú cưng bị bệnh nhẹ không sao, nhưng nó lại bị bệnh tim cần phải phẫu thuật, nhưng không ai đồng ý mổ cả, đây là chuyện lớn, mổ không cẩn thận là con chó sẽ mất mạng ngay, bác sĩ tôi đây không đền nổi đâu.”
Bệnh tim!
Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn chú Hạng: “Thế nên chú muốn làm phẫu thuật cho nó à?”
“Không phải chú, mà là cháu.” Chú Hạng lên tiếng trả lời.
“Cháu á?” Thủy An Lạc không thể tin nổi mà chỉ chỉ ngón tay vào mình: “Chú ơi, đây chính là một mạng chó đó.”
“Chú nói cho cháu biết này, cô nhóc nhà cháu học nhanh hơn bất cứ ai, nhưng cái lá gan này tới cả nhà chứa xác cũng không luyện cho cháu nổi.” Chú Hạng chỉ hận luyện sắt không thành thép nhìn cô: “Người ta sợ hãi là vì không đủ năng lực, còn cháu thì sợ cái gì chứ?”
Thủy An Lạc khẽ mím môi: “Ai nói cháu sợ! Ngày nào cháu cũng thấy bao nhiêu xác chết thế còn gì! Muốn lên thì lên luôn!” Thủy An Lạc nói xong rồi dứt khoát xắn tay áo lên, bị nói đến mức này rồi mà cô còn không làm gì thì chính cô cũng phải tự khinh bỉ mình đi thôi.
Chú Hạng cười ha hả để Thủy An Lạc theo người đàn ông kia vào phòng.
“Quả nhiên vẫn chỉ có cậu là hiểu được cô nhóc này.” Chú Hạng vừa nói vừa uống trà.
Ngoài cửa, người đang tiến vào không phải Sở Ninh Dực thì còn có thể là ai?
Sở Ninh Dực bước vào rồi ngồi xuống đối diện chú Hạng: “Cái mà cô ấy thiếu cũng chỉ là một cơ hội ra tay thôi, nếu không thì cả đời này cô ấy cũng không dám làm việc ấy mất.”
Chú Hạng nâng cái chén lên rồi khẽ cười một tiếng: “Con bé thông minh thì có thông minh đấy, nhưng lại để ý quá nhiều thứ, chung quy lại thì vẫn chỉ là người thôi.”
“Chú nói thế làm tôi sợ đấy.” Sở Ninh Dực nói rồi cúi đầu nhìn đồng hồ: “Chuyện thôn Long Gia ở núi Châu tôi cũng hy vọng chú đừng nói ra, tôi cũng sẽ cảm thấy sợ đấy.”
“Mấy thứ như rồng gì đó, tin thì có, không tin thì là không có thôi.” Chú Hạng nói bâng quơ.
Sở Ninh Dực đứng dậy: “Rồng làm việc thiện thì là tiên, rồng mà làm chuyện ác chính là ác long! Một tiên một yêu, người dính đạn lại là vợ tôi, mà cô ấy chỉ là người thôi.”
“Không đợi xem kết quả à?”
“Thôi, nếu không thì khi về đến nhà cô ấy sẽ không có gì để đắc ý với tôi nữa cả. À, chuyện hôm nay cảm ơn chú nhiều lắm.” Sở Ninh Dực nói xong liền xoay người rời đi.
“Này cậu Sở, để tôi tặng cho cậu một câu, đừng bảo vệ con bé quá kỹ!” Chú Hạng trầm giọng nói.
Bước chân của Sở Ninh Dực hơi khựng lại một chút, anh quay đầu nhìn chú Hạng: “Chú Hạng, nếu tôi có khả năng đó thì tôi muốn bảo vệ cô ấy cả đời này không phải buồn phiền lo âu gì nữa.”
Chú Hạng nhìn bóng lưng ngày càng xa dần của Sở Ninh Dực thì khe khẽ lắc đầu: “Một kẻ ngu, một người ngốc, cũng chỉ đến thế mà thôi.”
Lúc Thủy An Lạc bước ra khỏi phòng thì đã là ba tiếng sau, ca phẫu thuật cho con cún con kia rất thành công, sau này muốn tìm người nhận nuôi cho nó cũng không khó.
“Chú Hạng, chú Hạng, cháu làm được rồi, cháu làm được rồi. Đây là lần đầu tiên cháu tự mình phẫu thuật đấy!” Thủy An Lạc kích động kéo tay chú Hạng kêu la, đây là lần đầu tiên cô tự mình phẫu thuật, đã thế còn một mình nữa đó.
Bình luận facebook