Thủy An Lạc thở phì phò bước đi, còn Sở Ninh Dực và Bạch Dạ Hàn thì cùng ra khỏi tòa nhà.
Thủy An Lạc về đến nhà lập tức ôm lấy Tiểu Bảo Bối đi đến bên cạnh cửa sổ, sau đó nhìn hai người đang đi ra đằng xa kia. Cái người tên Bạch Dạ Hàn này nhìn thì có vẻ khôn khéo, nhưng thực ra lại rất ngốc.
Trước đây anh ta giúp đỡ Viên Giai Di, ai mà biết hiện tại anh ta có như vậy nữa không?
Nhưng mà so với Bạch Dạ Hàn thì điều khiến cô tò mò hơn chính là, tại sao Triệu Miểu lại biết cô là truyền nhân của rồng? Hoặc nói đúng hơn là tại sao Lan Hinh lại biết được điều đó?
“Ma ma, ma ma~” Tiểu Bảo Bối thò hai tay lên vỗ vỗ mặt mẹ mình, sau đó lại chỉ vào cái thảm nhỏ của mình. Nhóc muốn qua đó chơi, ở đây chẳng có gì chơi cả.
Thủy An Lạc hơi ngẩn ra. Cô cúi đầu nhìn Tiểu Bảo Bối đang kích động: “Đi nào, mẹ đưa con đi tìm em gái chơi một chút, đi tìm em gái con thích nhất nhé!”
Quả nhiên cô vừa mới nhắc tới em gái thì hai mắt của Tiểu Bảo Bối lập tức sáng lấp lánh. Thủy An Lạc không khỏi cảm khái, cái này chính là có vợ quên mẹ đây mà.
Mấu chốt ở chỗ con trai cô còn chưa lớn, con không quan tâm gì tới mẹ như thế mà được à?
Bời vì nhà là được tặng, cho nên bọn An Phong Dương không cần nói nhiều mà lập tức chuyển tới. Nhưng hôm nay An Phong Dương nói là có chút việc cho nên lúc xế chiều mới chuyển tới.
Có nhà mới nên Tiểu Miên Miên cũng rất kích động, đôi mắt to tròn cứ đảo mãi không thôi. Bé con được mẹ ôm đi qua đi lại trong phòng khách.
Mân Hinh nghe thấy tiếng chuông cửa thì lập tức ra mở cửa, thấy người đến là Thủy An Lạc thì nhanh chóng mời vào: “Chị vừa mới qua bên đó. Thím Vu nói hai người còn chưa tan làm.”
Tiểu Bảo Bối vừa nhìn thấy em gái thì hai mắt phát sáng, cái tay bé xíu lập tức vươn ra muốn chơi với Tiểu Miên Miên.
Mân Hinh đi qua đặt con gái vào nôi, cái nôi này khá lớn nên Tiểu Bảo Bối ngồi vào cùng cũng hoàn toàn không có vấn đề gì.
Tiểu Miên Miên cũng được xem là một đứa bé rất ít khóc, chỉ cần có người ở cạnh dỗ dỗ bé con là được. Mà cô bé lại thích nhất được nhìn thấy sinh vật giống mình, cho nên lần nào nhìn thấy Tiểu Bảo Bối, cô bé đều cười ngây ngô.
Thủy An Lạc nhìn quanh một vòng, thiết bị lắp đặt ở đây không khác lắm so với nhà mình.
“Anh Xinh Trai đâu rồi ạ?” Thủy An Lạc có chút tò mò hỏi, dù gì giờ cũng là giờ tan tầm rồi, huống hồ hôm nay còn là ngày đầu tiên dọn nhà mà cô chẳng thấy anh đâu cả.
“Vừa mới bị một cú điện thoại của Sở Đại gọi đi rồi.” Mân Hinh vừa nói vừa đi rót nước cho Thủy An Lạc: “Gần đây em ở bệnh viện thế nào?”
“Tốt lắm ạ, em vẫn thế, vẫn đi theo chú Hạng học hỏi.” Thủy An Lạc vừa nói vừa cúi đầu nhìn hai bé con trên nôi: “Tiểu Miên Miên ngoan thật đấy. Lúc Tiểu Bảo Bối lớn tầm này cả em và mẹ em đều phải trông nó. Thằng bé kiêu ngạo tới mức ai dám lơ nó là nó sẽ lập tức khóc toáng lên luôn.”
Tiểu Bảo Bối quay đầu lại, ai đang nói xấu con đấy? Con nghe thấy hết đấy nhé!
“Ha ha ha, thằng bé này thông minh thật đấy.” Mân Hinh cười. Cô đưa tay xoa lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, nhiệt độ vẫn ấm áp nên không cần phải đắp thêm chăm cho bé con.
Hai người đang ở trong nhà nói chuyện vui vẻ với nhau thì đột nhiên bên ngoài nổi sấm chớp ầm ầm, vừa mới lập xuân chưa được bao lâu, đông còn chưa qua mà sao đã có sấm rồi?
Mân Hinh đứng dậy kéo rèm cửa lại, sợ tiếng sấm sẽ làm hai đứa nhỏ sợ.
Nhưng khi Mân Hinh đến bên cạnh cửa sổ thì lập tức ngây ngẩn: “Lạc Lạc, đến đây xem này!”
Thủy An Lạc nghe giọng điệu khẩn trương của Mân Hinh thì vội vàng dứng dậy chạy tới.
Bầu trời bên ngoài phủ kín mây đen, tiếng sấm rền vang như báo hiệu chuẩn bị có một trận mua lớn, mà thứ đang lượn quanh dưới đám mây đen kia lại là một... con rồng!
Bình luận facebook