Thủy An Lạc ôm chặt lấy Tiểu Bảo Bối rồi đưa cả Hắc Long vào nhà tắm, mặc kệ ngoài trời giá rét, cô vẫn mở thốc hết cửa sổ ra.
Đám người đó vì muốn đẩy cô vào con đường chết mà sẵn sàng dùng đủ mọi cách, nhưng cô không biết bà ngoại yêu quý của cô có biết rằng người ta không chỉ đơn giản muốn bức cô đi mà thậm chí còn muốn lấy mạng cô luôn không nữa?
Ngoài cửa sổ có tiếng động, Thủy An Lạc giật bắn mình, hoảng sợ lùi lại một bước, Hắc Long lập tức vào thế phòng bị, nhìn người đang nhảy từ trên xuống.
Thủy An Lạc sững ra, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác khó nói.
“Anh...” Thủy An Lạc khẽ gọi một tiếng.
Lạc Hiên không có nhiều thời gian để dài dòng với cô, anh đón lấy Tiểu Bảo Bối: “Anh đưa thằng bé ra ngoài trước rồi sẽ đưa em ra khỏi đây ngay.”
Thủy An Lạc bỗng trợn tròn hai mắt, như thể giật mình vì câu nói của anh, nhưng lại giật mình vì hành động của anh, đây là tầng mười tám đấy!
Anh muốn ra từ cửa sổ sao?
“Không, không được!” Thủy An Lạc vội giật thằng bé lại. Cô tuyệt đối không thể lôi mạng sống của con trai cô ra làm trò đùa được.
Lạc Hiên hơi sững sờ, anh ta cau mày nhìn Thủy An Lạc: “Đó là dầu hỏa, một khi đã bén lửa thì em không thể dùng nước để dập được đâu, em ở đây để chờ chết chắc?”
Thủy An Lạc vẫn ôm khư khư lấy Tiểu Bảo Bối không chịu buông. Lần trước Sở Ninh Dực cũng trèo từ cửa sổ vào, nhưng họ là lính đặc chủng, còn giờ đưa theo Tiểu Bảo Bối theo, cô không dám nghĩ tới hậu quả nữa.
“Em không dám.” Thủy An Lạc lí nhí nói, vẫn ôm chặt lấy Tiểu Bảo Bối.
“Lạc Lạc, có phải em hận anh lắm đúng không? Nên em mới không tin anh như vậy?” Lạc Hiên bỗng lên tiếng, có điều trong giọng nói ấy đã xen lẫn cả sự bất đắc dĩ.
Thủy An Lạc cúi đầu, vẫn ôm chặt lấy con nhưng lại không hé răng lấy nửa lời.
Lạc Hiên từ từ giơ tay lên, nhưng vẫn không đặt được lên vai cô.
Nhiệt độ trong nhà tắm ngày một tăng cao, Lạc Hiên lại lên tiếng: “Lạc Lạc, không còn thời gian nữa rồi.”
Lạc Hiên đang nói dở, ngoài cửa lại có tiếng động truyền tới, An Phong Dương vừa trông thấy Lạc Hiên cũng có chút sững sờ, nhưng cũng nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình thường.
“Ngẩn ra đấy làm gì? Đi mau lên.” An Phong Dương trầm giọng nói.
Thủy An Lạc quay lại phát hiện ra tiếng lách tách ngoài cửa, liền giao luôn Tiểu Bảo Bối cho An Phong Dương.
Tay Lạc Hiên khẽ run lên, trong lòng bỗng cảm thấy chua xót vô cùng.
Chắc cô sợ, sợ anh sẽ bế đứa bé đi mất.
Cô em gái trước giờ vẫn luôn thân thiết với anh, vậy mà giờ phút này lại sợ anh, phòng bị với anh.
An Phong Dương lấy dây thừng buộc chặt Tiểu Bảo Bối lên người mình, một tay đỡ lấy người nhóc, xác định không có vấn đề gì nữa mới rời đi.
“Đợi đã, thế... thế còn Hắc Long thì phải làm thế nào?” Thủy An Lạc bỗng lớn tiếng kêu lên.
Khóe miệng An Phong Dương nhếch lên, anh cúi đầu nhìn Hắc Long, “Hắc Long, lên...”
Hắc Long sủa lên một tiếng rồi nhảy vọt lên, bám vào bục cửa, di chuyển lên trên, cơ thể linh hoạt nhảy ra ngoài.
Thủy An Lạc: “...”
Thế ra người duy nhất vướng víu ở đây chỉ có mình cô thôi hả.
Không ngờ cô còn không bằng cả con chó nữa!
Lạc Hiên hơi khom người xuống, “Lên đi!”
Thủy An Lạc nghĩ một hồi rồi vẫn ôm lấy lưng anh, khẽ nói: “Em không thể tin anh được.”
Lạc Hiên bỗng khựng lại, nhưng vẫn vỗ lên lưng cô an ủi, rồi lại cõng cô lên, “Bám chắc vào đấy.”
Thủy An Lạc gật đầu, hai tay ôm chặt lấy cổ anh, để anh cõng ra ngoài.
Sau khi Lạc Hiên đưa cô ra khỏi đó, đúng lúc ngọn lửa cũng lan tới.
Mân Hinh vừa trông thấy Thủy An Lạc liền chạy tới kiểm tra người cô: “Em có làm sao không, không bị thương ở đâu đấy chứ?”
Bình luận facebook