Thủy An Lạc lắc đầu rồi vươn tay đón lấy Tiểu Bảo Bối, cúi đầu nhìn cái tên không ngừng rên rỉ kia.
“Chính là nó, nó là kẻ đã phóng hỏa.” Mân Hinh trầm giọng nói.
Lực lượng cứu hỏa cũng đã tới, An Phong Dương đẩy họ vào nhà, tạm thời không thể để nhân viên cứu hỏa biết trong nhà có người được, nếu không lại phải giải thích với bên đó, không bằng nói không có người ở nhà còn hơn.
“Đợi đã.” Thủy An Lạc nói xong lại cúi đầu nhìn kẻ đang co quắp dưới dất, sau đó cô đưa Tiểu Bảo Bối cho Mân Hinh, cúi xuống quan sát.
Tên này giờ đã bị bỏng khắp người, tiếc là An Phong Dương không có ý định gọi 120, đợi cứu hỏa tới rồi tính sau, thế nên giờ trên người cậu ta đã có những chỗ bị cháy đen.
Thủy An Lạc ngồi xuống nhìn những chỗ quần áo đã bị thiêu cháy trên người kẻ điên kia, lại ngẩng lên nhìn Lạc Hiên, “Anh nhìn vết này đi, có giống với móng rồng không?”
Lạc Hiên nhíu mày, lúc này có vẻ như thang máy đã được sửa nên đang nhảy lên tới tầng mười.
An Phong Dương kéo luôn kẻ điên kia vào nhà rồi cũng đẩy mọi người vào, còn anh và Mân Hinh thì ở lại bên ngoài.
Lạc Hiên khuỵu xuống đất nhìn kỹ lại những dấu vết kia, “Xem ra có người cố tình muốn ngụy tạo sự thật, muốn để người khác biết thằng oắt này là bị em giết, và em chính là ác long, may mà không bỏ nó ở ngoài để lát bác sĩ đưa đi.”
Thủy An Lạc ôm lấy Tiểu Bảo Bối nhìn kẻ điên kia. Xem ra người kia thật sự muốn dồn cô vào chỗ chết nên mới hết lần này tới lần khác xuống tay với cô như vậy, thậm chí còn chẳng cho cô có cơ hội để hít thở lấy hơi nữa.
“Vậy giờ phải làm sao đây?” Thu An Lạc hôn lên đầu Tiểu Bảo Bối, “Chẳng lẽ không phải là Triệu Miểu sao?”
Sáng nay Triệu Miểu vừa gặp cô xong, thế nên cô ta không thể có thời gian để chuẩn bị tất cả những thứ này được.
“Triệu Miểu?” Lạc Hiên nhíu mày, “Chuyện này có liên quan gì tới con nhỏ đó chứ?”
“Triệu Miểu thích Lan Hinh nên mới làm súng của Lan Hinh để đối phó với em. Nhưng sáng nay em với cô ta mới nói chuyện với nhau xong, cô ta không thể ra tay với em nhanh như thế được, đã thế còn sắp xếp mọi thứ ổn thỏa đến thế này nữa.” Thủy An Lạc lên tiếng.
Mọi tín hiệu nhà cô đều bị làm nhiễu sóng, dây điện thoại bàn bị cắt đứt, camera ngoài cửa cũng bị phá, còn để một kẻ điên có những vết móng rồng trên người tới trước cửa nhà cô phóng hỏa, tất cả những chuyện này không thể bố trí đâu vào đấy chỉ trong một khoảng thời gian ngắn được.
“Để anh đi tìm bà ngoại nói chuyện.” Lạc Hiên đưa tay ra trước mặt cô, trầm giọng nói: “Đưa miếng ngọc cho anh đi.”
Cả người Thủy An Lạc khẽ run lên, cô ngẩng đầu nhìn Lạc Hiên.
Lạc Hiên cười khổ: “Đưa anh đi.”
Thủy An Lạc đặt Tiểu Bảo Bối đang hoảng sợ xuống cạnh Tiểu Miên Miên, có em gái ở bên cu cậu mới thấy khá hơn được một chút.
Thủy An Lạc tháo miếng ngọc xuống, đưa lại cho Lạc Hiên.
“Đây.”
Lạc Hiên nhận lấy, nhưng khoảnh khắc ấy anh lại phát hiện ra sự lạ thường trong mắt cô, tay anh khẽ run lên.
Mắt tím!
Lạc Hiên bỗng rụt tay lại, đúng là mắt tím bị kích mà phát ra, cuối cùng thì cái gien lặn kia cũng phát ra rồi, có vẻ như giờ anh có nhận lại miếng ngọc cũng không còn ý nghĩa gì nữa rồi.
Thủy An Lạc thấy Lạc Hiên rụt tay lại, tò mò hỏi, “Anh, anh sao thế?”
Cả người Lạc Hiên lúc này như bị hàng ngàn hàng vạn con kiến bò, vừa ngứa lại vừa đau.
Mẹ anh nói không sai, Lạc Lạc thật sự có mắt tím, nhưng mắt tím hiện hữu vào lúc này lại có nghĩa là... bi kịch!
“Anh...” Thủy An Lạc cất tiếng gọi.
Lạc Hiên giật bắn mình, vội nói: “Để anh tìm bà ngoại nói chuyện trước đã, gần đây tốt nhất là em đừng ra ngoài, đừng gặp bất cứ ai cả biết chưa?” Lạc Hiên đặt tay lên vai cô, nghiêm túc nói.
Truyện đang hot:
Tình Nhân Đẳng Cấp Thế Giới
Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
Cám ơn các bạn đọc đã ủng hộ
Top truyện hay nhất do độc giả bình chọn trên
Vietwriter.com
Bình luận facebook