Kiều Nhã Nguyễn nằm bò trên giường, cố chịu đựng con đau bụng rấm rứt.
“Uống cái lông gì, giờ mà uống thì sau này tao làm thế nào hả?” Giọng Kiều Nhã Nguyễn run run. Bây giờ trong nhà chỉ có một mình cô. Ngay cả túi chườm nóng cũng là do Kiều Nhã Nguyễn phải tự đi đổ nước lấy.
“Nếu không thì để tao qua với mày nha?!” Thủy An Lạc không yên lòng nói, vì cô từng thấy cảnh Kiều Nhã Nguyễn đau ngất trong phòng vệ sinh rồi.
“Đừng, tổ tông ơi, mày đừng có hại tao nữa, nhà của tao đắt lắm đấy!” Kiều Nhã Nguyễn cười nói.
“Cút...” Thủy An Lạc cười mắng một tiếng: “Mày thật sự không sao đấy chứ?”
“Không sao đâu mà, đau mỗi hôm nay thôi là bà đây tự do rồi.” Kiều Nhã Nguyễn cậy mạnh nói, nhưng mà cơn đau vẫn khiến cô phải hít vào một hơi.
“Được rồi, mày không cần lo lắng cho tao đâu, hay là tao để thím Vu qua chăm mày nhé?”
“Được rồi, thế quái nào mày còn lắm chuyện hơn cả mẹ tao thế. Chị đây đi ngủ đây, đau chết đi được!!!” Kiều Nhã Nguyễn nói rồi dứt khoát đặt di động lên đầu giường, sau đó nằm co ro tiếp tục chịu đau.
Thủy An Lạc không yên tâm nhìn di động đã tắt. Cô ngẩng đầu nhìn Sở Ninh Dực đang ngồi ở đầu giường xem tài liệu: “Hay là anh qua xem nó thế nào đi?”
Sở Ninh Dực hơi nheo mắt lại: “Nghiêm trọng đến thế cơ à?”
“Có, so với đi đẻ thì cũng không khác lắm đâu, còn đau hơn cả bọn anh đau bi đấy!”
Sở Ninh Dực: “...”
Ví dụ này, anh cho mười điểm.
“Con gái có chồng rồi mà còn cứ há miệng là đau bi, em có không mà kêu?” Sở Ninh Dực thấp giọng mắng một câu.
“Có nha, em có hai cái má tròn này đây.” Thủy An Lạc mặt dày nói: “Anh qua xem thử chút đi, em sợ nó lại ngất trong toilet mất.”
“Không cần lo đâu, hôm nay Phong Tứ về rồi.” Sở Ninh Dực nói rồi nắm lấy tay cô.
Phong Phong á!
Thủy An Lạc hơi bĩu môi: “Anh ta quay về thì có liên quan gì đến Lão Phật Gia nhà em chứ?” Thủy An Lạc buồn bực nói.
Sở Ninh Dực nhìn cô rồi cũng chỉ hừ một tiếng rồi không nói gì nữa. Anh đứng dậy đi ra ngoài uống nước.
Kiều Nhã Nguyễn đau đến không ngủ được, mồ hôi hột ứa ra trên trán. Cô muốn đứng dậy đi vào phòng vệ sinh thì lại phát hiện sức để cử động cũng không có.
Dưới lầu, Phong Phong cầm dù đứng dưới mưa nhìn lên cửa sổ phòng Kiều Nhã Nguyễn.
George nhịn không được lắc lắc đầu, máy bay vừa mới hạ cánh, nhà cũng chẳng thèm về mà chạy một mạch tới đây, tới rồi lại không dám đi vào mà cứ đứng dưới lầu thì có ích gì?
George bất đắc dĩ che dù đứng sau Phong Phong: “Thích thì cứ nhích đi, cái tinh thần đẹp trai không thèm chai mặt khi cưa người ta trước kia của cậu đâu rồi?
Phong Phong quay đầu, nheo mắt lại nhìn George.
George lập tức làm một động tác khóa miệng không lên tiếng.
“Chuyện giữa tôi và cô ấy đã bị tôi hủy hoại mất rồi.” Phong Phong nói rồi nhấc chân định rời đi.
“Rầm...”
Trên lầu hai đột nhiên vang lên âm thanh vật nặng rơi xuống đất. George còn chưa kịp phản ứng thì người trước mặt đã leo qua tường mất hút bóng dáng.
Tốc độ này...
Phong Phong nhảy từ cửa sổ vào, lúc này Kiều Nhã Nguyễn đã bất tỉnh dưới đất.
“Kiều Nhã Nguyễn, Kiều Nhã Nguyễn?!” Phong Phong lo lắng gọi tên cô. Anh ta nhìn sắc mặt tái nhợt của cô rồi lại thấy cái trán ướt đẫm mồ hôi, không kịp nghĩ nhiều nữa lập tức bế người lên, sau đó lao xuống lầu.
“George, đến bệnh viện!” Phong Phong bế Kiều Nhã Nguyễn lên xe nói.
George bị hoảng, nhưng không kịp hỏi nhiều mà vội vàng khởi động xe.
Phong Phong giống như phát điên ôm lấy Kiều Nhã Nguyễn chạy vào bệnh viện, không ngừng nói: “Kiều Nhã Nguyễn, em không thể chết được, tuyệt đối không thể chết được!”
Thẳng đến khi bác sĩ tuyên bố Kiều Nhã Nguyễn chỉ bị đau bụng kinh đến té xỉu Phong Phong vẫn không hề cảm thấy mất mặt, trái lại còn thở phào một cái thật mạnh.
Bình luận facebook