Phong Phong nhắm chặt mắt, mất rồi, anh ta mất cô thật rồi.
Nhưng mà kể cả không có Sư Hạ Dương thì sao chứ?
Bọn họ cũng chẳng còn khả năng nữa rồi.
Phong Phong xoay người đi, cả người chìm trong cảm giác mất mát lạc lõng.
George trông thấy bộ dạng chán nản của anh ta liền liếc về phía phòng bệnh, cuối cùng chỉ có thể thở dài, sau đó liền theo Phong Phong rời đi.
Trong phòng bệnh, Kiều Nhã Nguyễn khẽ vén tóc vương trên trán của mình.
“Bạn gái anh thế nào rồi?” Kiều Nhã Nguyễn mỉm cười nói.
“Đã khá hơn nhiều rồi, tối hôm ấy cảm ơn cô nhé.” Sư Hạ Dương thật lòng nói cảm ơn: “Nhưng cô có ổn không thế?”
“Không sao đâu, bệnh cũ thôi ấy mà.” Kiều Nhã Nguyễn mỉm cười nói: “Nhưng tôi khuyên anh nên để bạn gái anh đi khám tổng quát đi. Tôi thấy sắc mặt cô ấy không được tốt lắm đâu.”
Sư Hạ Dương gật đầu, một lát sau mới nói: “Chờ cô ấy sinh con xong chúng tôi sẽ kết hôn, tới lúc đó có thể mời cô tới dự được không?”
Kiều Nhã Nguyễn gật đầu: “Tất nhiên là được rồi.”
Sư Hạ Dương không ở lại lâu, anh ta hàn huyên với cô vài câu rồi rời đi.
Sau khi Sư Hạ Dương rời khỏi, Kiều Nhã Nguyễn nhìn ngó xung quanh một lượt, chẳng phải cô đang ở nhà sao? Thế quái nào lại nằm trong bệnh viện thế này?
“Cô Kiều tỉnh rồi à?” Y tá bước vào gỡ bình truyền ra, mỉm cười nói.
Kiều Nhã Nguyễn khẽ gật đầu: “Tôi muốn hỏi một chút, ai đưa tôi đến đây thế?”
“Là anh Phong, anh ấy tốt với cô Kiều thật đấy.” Viên y tá đỏ mặt nói, sau đó liền xoay người rời đi.
Phong Phong!
Hai chữ đấy bất ngờ đánh thẳng vào ngực cô.
Phong Phong đưa cô tới đây sao?
Thế nhưng anh ta đâu rồi?
Kiều Nhã Nguyễn phát hiện, không ngờ cô lại có cảm giác hạnh phúc hèn mọn thế này.
Nhưng suy nghĩ một hồi lại thấy bây giờ không thấy anh ta cũng tốt.
Lúc Kiều Nhã Nguyễn đang nằm trong bệnh viện thì An Phong Dương tới.
An Phong Dương vào phong bệnh, trông thấy sắc mặt tái nhợt của cô liền nhíu mày: “Xảy ra chuyện lớn như thế sao em không nói với mọi người trong nhà một tiếng hả?”
Nhà mà anh nói tới đương nhiên là An gia, là nhà ba mẹ nuôi của cô.
Sự quan tâm bất ngờ của An Phong Dương khiến Kiều Nhã Nguyễn cảm thấy vô cùng cảm động. Trước đây cô vẫn ước ao có được một người anh trai tốt như An Phong Dương, không ngờ bây giờ cô đã có được thật rồi.
“Chuyện ngoài ý muốn thôi ạ.” Kiều Nhã Nguyễn bình tĩnh nói.
An Phong Dương liếc cô một cái. Nếu không phải Phong Phong gọi điện thoại bảo anh đến đây thì anh còn không biết chuyện Kiều Nhã Nguyễn ngất xỉu khi ở nhà một mình nữa cơ.
Còn vì sao Phong Phong không gọi điện cho ba mẹ anh thì chắc là do vẫn chưa qua được chuyện của Kỳ Nhu.
An Phong Dương đưa Kiều Nhã Nguyễn xuất viện, sau đó không đưa Kiều Nhã Nguyễn về nhà mà đưa thẳng đến An gia.
Dọc đường đi Kiều Nhã Nguyễn đều im lặng không lên tiếng. An Phong Dương vừa lái xe vừa quay đầu nhìn: “Không thắc mắc tại sao anh biết mà tới à?”
“Không ạ.” Kiều Nhã Nguyễn nhìn cơn mưa to bên ngoài cửa sổ rồi nhàn nhạt nói.
Nếu Phong Phong đã cứu cô thì tất nhiên là do Phong Phong nói rồi.
Nếu Phong Phong đã nói cho An Phong Dương thì rõ ràng là anh ta không muốn có bất cứ quan hệ gì với cô nữa, mà nếu như vậy thì cô còn hỏi để làm gì nữa?
An Phong Dương bị Kiều Nhã Nguyễn làm cho nghẹn họng, nhưng trong lòng anh vẫn hiểu rõ, cô làm như vậy là vì không muốn có bất cứ quan hệ gì với Phong Phong nữa rồi.
Thủy An Lạc biết tin Kiều Nhã Nguyễn phải nhập viện liền ôm điện thoại di động mắng cho bạn thân mình một trận. Thế nhưng lần này Kiều Nhã Nguyễn tốt tính không hề cãi lại. Nếu là lúc trước thì cô đã chả mắng ngược lại Thủy An Lạc một trận đến mức cha mẹ không nhận ra nữa rồi ấy chứ.
“Không đúng, hôm nay mày yên phận thế này là sao hả, tao đau gan quá.” Thủy An Lạc mắng cả nửa ngày trời mà hôm nay Kiều Nhã Nguyễn lại tốt tính không bật lại, tự dưng làm cô thấy sợ quá.
“Mày biết hôm qua ai đưa tao đến bệnh viện không?” Đầu bên kia đột nhiên lên tiếng, trong giọng nói còn xen lẫn cảm giác tự giễu.
Bình luận facebook