“Cây Long Lân được ghi chép là có thể trị được bách bệnh, không ngờ lại có thể tìm được ở chỗ này.” Long Nhược Sơ nói, tiếp tục quay đầu lại nương theo ánh trăng nhìn đám cây Long Lân kia.
Thủy An Lạc tim đập thình thịch. Bà ngoại của cô không phải là muốn đi thu thập đám cây Long Lân này đấy chứ?
Với quy mô này, không biết còn có bao nhiêu rắn kim hoa nữa đây?
Bây giờ là buổi tối, rắn kim hoa đều đang nghỉ ngơi, vừa nãy mới chỉ có một con tỉnh dậy. Nếu như tất cả đều tỉnh dậy thì sao?
Thủy An Lạc run lên một cái, mới nghĩ thôi đã thấy khủng khiếp lắm rồi đấy nhé?
Thủy An Lạc đang mải nghĩ, Sở Ninh Dực nắm chặt lấy tay cô. Thủy An Lạc quay đầu lại nhìn anh, lông mày Sở Ninh Dực cau lại.
Long Nhược Sơ rõ ràng muốn cây Long Lân, hẳn là có liên quan đến bệnh tình của bà ta lúc này.
Thủy An Lạc vẫn muốn tiếp tục lui về phía sau. Đáng tiếc phía sau bọn họ còn có người của Long Nhược Sơ, bọn họ không thể tiếp tục lui lại được nữa.
Bầu không khí trở nên vô cùng căng thẳng. Long Nhược Sơ từ đầu đến cuối không hề cho ra chỉ thị là đi tiếp hay quay ngược lại, chỉ nhìn đám cây Long Lân bên kia.
Thình thịch...
Chỉ có tiếng tim đập của Thủy An Lạc là rõ ràng.
Mồ hôi trong lòng bàn tay cô đã thấm ướt tay của Sở Ninh Dực. Vào giờ khắc này, cái lạnh đã hoàn toàn bị thay thế bởi nỗi sợ hãi kia.
“Tôi nói thật nhé, bà đừng mơ tưởng đến đám cây Long Lân này nữa, nhất là bây giờ. Bởi vì bọn tôi không muốn bị chôn theo bà đâu.” Thủy An Lạc khản giọng nói, tuyết đọng dưới chân bị cô đạp lên lách tách.
“Rắn kim hoa cực độc, nhưng cũng không phải là không có cách nào đối phó được.” Long Nhược Sơ nói, quay đầu lại nhìn Thủy An Lạc: “Xem ra cháu cũng rất hiểu về cây Long Lân này.”
“Tôi không biết.” Thủy An Lạc nói thẳng, “Bà muốn tìm đến cái chết, tôi cũng không ngăn cản, chúng tôi đi trước, sau này còn gặp lại.” Thủy An Lạc nói, kéo Sở Ninh Dực định xoay người đi.
“Thủy An Lạc, đừng có giở trò trước mặt bà.” Long Nhược Sơ nói, từ từ tiến lại gần bọn họ, “Cháu biết...”
Sở Ninh Dực kéo Thủy An Lạc lùi lại một bước, tránh thoát khỏi bàn tay của Long Nhược Sơ.
“Long phu nhân, núi xanh còn đó sợ gì thiếu củi, bà nói coi?” Trong lúc kéo Thủy An Lạc lui về phía sau, áo khoác Sở Ninh Dực đa hoàn toàn che hai tay của anh lại.
Long Nhược Sơ dùng ánh mắt thâm trầm nhìn Sở Ninh Dực, hình như đang suy nghĩ lời anh nói.
“Hú...”
Cách đó không xa bất ngờ vọng đến tiếng kêu của sói tuyết.
Thủy An Lạc không nhịn được chui vào trong lòng Sở Ninh Dực, hai chân vẫn liên tục run rẩy.
Cái quái gì thế...
Đây là nơi quái quỷ nào vậy, trước có rắn, sau có sói là sao.
“Long phu nhân, đằng trước không còn đường, chắc chúng ta chỉ có thể lùi về thôi. Lũ rắn dẫn đường của bà, hình như dẫn đường không chính xác cho lắm.” Sở Ninh Dực ưu nhã nói, giống như là đang nhắc nhở Long Nhược Sơ một chuyện bình thường.
Thủy An Lạc khẽ ngẩng đầu, tò mò nhìn Sở Ninh Dực. Cô ở chung với Sở Ninh Dực lâu như vậy, nghĩ thế nào cũng thấy mọi chuyện không đơn giản chút nào.
Anh biết về rắn dẫn đường, hơn nữa Long Nhược Sơ còn nói với Sở Ninh Dực, nuôi một còn rắn dẫn đường với anh mà nói cũng không phải việc khó.
Cho nên, chuyện rắn dẫn đường dẫn sai đường này chỉ là trùng hợp thôi sao?
Vậy ra đây chính là tác dụng của việc chọc giận bà ta trước đó à?
“Tính công kích của sói tuyết với con người rất mạnh. Hơn nữa tốc độ của bọn chúng gấp ba những con sói bình thường. Cho dù các người trốn được, tôi có thể đảm bảo, các người không thể che chở được cho cô ấy.”
“Cô ấy” này, đương nhiên là chỉ Thủy An Lạc.
Người Long Nhược Sơ cần là Thủy An Lạc, làm sao có thể để cho cô chết được?
Thủy An Lạc thầm nghĩ, ngày hôm nay cô bị anh Sở đả kích hơi nhiều rồi đấy.
Long Nhược Sơ suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng vẫn ra lệnh men theo đường cũ quay về.
Trong một khắc đó, dưới ánh trăng, Thủy An Lạc nhìn thấy khóe môi Sở Ninh Dực nhướng lên.
Bình luận facebook