Trong nháy mắt khi Long Nhược Sơ chạm lên vai Sở Ninh Dực, ánh mắt của anh bỗng trở nên sắc bén. Sau một khắc, anh rút một khẩu súng từ trên người Thủy An Lạc ra, xoay người chĩa về phía Long Nhược Sơ.
Long Nhược Sơ tránh kịp, nhưng tay lại mất khống chế khỏi người Sở Ninh Dực.
Cho nên giây tiếp theo, khi bà ta còn chưa kịp đứng thẳng người, Sở Ninh Dực đã ôm lấy Thủy An Lạc lăn vào lùm cây, theo sườn dốc lăn xuống phía dưới.
Đá vụn lăn xuống theo bọn họ, Sở Ninh Dực từ đầu đến cuối vẫn che chở cô trong ngực.
Lăn xuống phía dưới, đầu Thủy An Lạc choáng váng, toàn thân đau nhức, thế nhưng còn chưa kịp cảm nhận thì đã bị Sở Ninh Dực kéo dậy chạy về phía mảnh rừng bên cạnh.
Trên sườn dốc có người lục tục trượt xuống, đó là người đuổi theo bọn họ.
Áo khoác bị mất, Thủy An Lạc cố gắng chống đỡ lại cái lạnh. Nhưng chắc vì màn lăn qua lăn lại này nên cô không thấy lạnh như trong tưởng tượng.
Trên đùi Sở Ninh Dực có vết thương, tốc độ rõ ràng chậm hơn bình thường một chút, cho nên muốn bỏ lại bọn họ vẫn có chút khó khăn, chỉ có thể đấu trí.
“Sở Ninh Dực, em đi không nổi nữa.” Thủy An Lạc thở dốc kịch liệt. Lúc này đừng nói đến lạnh nữa, đầu cô đã đổ đầy mồ hôi.
Sở Ninh Dực quay đầu lại nhìn Thủy An Lạc. Bọn họ đã chạy gần nửa giờ. Đường núi khó đi như vậy, cô ấy chạy được đến bây giờ đã là tốt lắm rồi.
Sở Ninh Dực nhìn quanh bốn phía, nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần phía sau. Cuối cùng anh kéo Thủy An Lạc đến cạnh một gốc cây đại thụ, sau đó ngồi xổm người xuống: “Đạp lên lưng anh, leo lên.”
Thủy An Lạc không kịp nghĩ nhiều, đỡ thân cây giẫm trên lưng anh. Lúc Sở Ninh Dực đứng dậy thì cô cố sức leo lên trên chạc cây phía trên.
Thủy An Lạc cũng không biết đây là loại cây gì, cành lá xum xuê của nó có thể tạo thành một lá chắn lớn cho bọn họ.
Sở Ninh Dực chờ Thủy An Lạc leo lên rồi mới nhảy lên, sau đó hai người giấu mình dưới lớp lá cây.
Tay Thủy An Lạc đặt ở trên thân cây, bị gió lạnh thổi qua giống như bị dao nhỏ cứa qua cứa lại, đông lạnh đến đau rát.
Sở Ninh Dực một tay ôm lấy hông Thủy An Lạc, mộy tay vịn thân cây, nhìn đám người từ bên kia đi tới.
Thủy An Lạc nín thở, không hề chớp mắt nhìn tán cây trước mặt mình.
Đám người Long Nhược Sơ đuổi đến đây thì không thấy bóng dáng ai nữa cả, xung quanh ngoại trừ tiếng gió thổi thì không có bất cứ âm thanh gì khác, mà rắn dẫn đường có thể tìm đường tìm người đã bị bà ta tự mình giết mất rồi.
“Sở Ninh Dực!” Long Nhược Sơ siết chặt hai tay, trong mắt mang theo sát ý.
Vậy ra, ngay từ khi bắt đầu, bà ta đã bị Sở Ninh Dực tính kế.
Không phải cậu ta không biết nuôi rắn dẫn đường, mà còn tinh thông nữa là đằng khác. Con đường ngay từ đầu đã bị cậu ta dẫn sai. Cậu ta lại càng biết vì tức giận nên bà ta sẽ giết chết rắn dẫn đường, cho nên dù bây giờ muốn đuổi theo bọn họ cũng không có trợ thủ tốt nhất để tìm người.
“Bọn nó sẽ không đi xa được, chỉ ở gần đây thôi, tìm cho ta.” Long Nhược Sơ trầm giọng nói, “Sở Ninh Dực, quả nhiên là tôi đã đánh giá thấp cậu rồi!”
Cậu ta đã tính kế rất tỉ mỉ suốt cả quãng đường này.
Bạch Dạ Hàn đứng bên cạnh Long Nhược Sơ, nhìn những người đó đến bên cạnh lùm cây tìm người.
“Đáng ra bà phải lường trước được việc Sở Ninh Dực không hề dễ đối phó như vậy chứ. Tôi đã quen biết với cậu ta mấy chục năm nay, nhưng vẫn chưa bao giờ thật sự hiểu cậu ta cả.” Bạch Dạ Hàn trầm giọng nói.
“Lần này tôi đúng là được lĩnh giáo rồi.” Long Nhược Sơ nắm chặt hai tay. Bà ta đã bị Sở Ninh Dực từng bước kéo vào bẫy nên bây giờ mới không thể tìm thấy người, “Nhưng tôi muốn xem xem, một mình cậu ta mang theo một đứa con gái trói gà không chặt như Thủy An Lạc, còn có thể trốn đi đâu được?”
Bình luận facebook