Sở Ninh Dực ôm Tiểu Bảo Bối lướt qua An Phong Dương đi vào. Thủy An Lạc cười híp mắt chạy theo.
An Phong Dương hơi há miệng, trong nháy mắt anh cảm thấy muốn đạp hết mấy người này ra ngoài.
Khi xảy ra chuyện thì hai kẻ này mất hút con mẹ hàng lươn, đổ hết lên đầu anh. Bây giờ mọi chuyện xong xuôi rồi thì dắt díu nhau trở về. Mà về rồi thì cũng thôi đi, thế nhưng cái chuyện chạy đến chầu chực càn quét đồ ăn nhà người ta thế này là sao, định làm châu chấu đấy à?
Mân Hinh ôm Tiểu Miên Miên đi từ phòng ngủ ra, vừa thấy hai người thì mỉm cười nói: “Vừa nãy Phong Dương mới nói với tôi bảo hai người đã về rồi. Tôi đang định buổi tối sẽ gọi điện qua bên đó đấy.”
Tiểu Bảo Bối thấy em gái thì hai mắt lập tức sáng rực lên. Nhóc cười híp mắt với tay ra đòi nhìn em gái.
Sở Ninh Dực đưa Tiểu Bảo Bối cho Thủy An Lạc, còn anh thì đi vào phòng bếp với An Phong Dương.
Tiểu Bảo Bối thấy em gái liền hào phóng đem sữa bột trong tay chia sẻ cho Tiểu Miên Miên.
“Ây, em gái con không uống sữa này được đâu. Loại sữa này là cho em bé lớn như con uống thôi!” Thủy An Lạc vừa nói vừa vội vàng cầm lại bình sữa cho nhóc.
Sở Ninh Dực vào bếp rồi tựa người lên bàn bếp làm bằng ngọc lưu ly nhìn người bạn nối khố đang cặm cụi nấu cơm: “Lúc kiện Lan Hinh tôi quên không nói với cậu, chuyện của Triệu Miểu để sau này hẵng nói.”
“Chẳng ai nham hiểm như cậu đâu, không một lần giết chết cô ta luôn đi còn định kéo thêm phiền phức về sau nữa à?” An Phong Dương cười lạnh một tiếng. Anh nêm nếm món canh gà xong rồi quay sang nhìn Sở Ninh Dực: “Nhưng mà lần này không ngờ cổ phần của An thị và Sở thị thế lại tăng lên được mấy trăm điểm đấy.”
Sở Ninh Dực hơi nhướng mày, anh chỉ có thể nói trong cái thành phố A này có rất nhiều kẻ nhàm chán.
Tiểu Miên Miên được đặt trong nôi. Tiểu Bảo Bối cũng ngồi vào trong đó cùng em gái.
Thủy An Lạc thầm nheo mắt nhìn về phía phòng bếp bên kia. Hai người đó quả nhiên có gian tình với nhau, chỉ cần vừa gặp một cái là lập tức dính chặt với nhau luôn.
Khả năng nấu cơm của An Phong Dương cũng ngang ngửa với Sở Ninh Dực.
Thủy An Lạc cảm thấy rất tò mò, lẽ nào trong quân đội cũng được dạy nấu ăn à?
Sở Ninh Dực vỗ vỗ đầu cô, ý bảo cô ngoan ngoãn mà ăn cơm của mình đi.
An Phong Dương chăm sóc chuyện ăn uống của vợ mình xong rồi ngẩng đầu nhìn Thủy An Lạc: “Anh bảo này, em mau để của Anh Xinh Trai của em nhìn thử cái mắt của em xem nào.”
“Anh là đồ không biết nói chuyện phiếm!” Thủy An Lạc ngẩng lên lườm anh một cái, sau đó lại cúi đầu tiếp tục và cơm.
Hiện tại điều mà Thủy An Lạc ghét nhất chính là đôi mắt của mình. Thậm chí có khi cô còn nghĩ thà không nhìn thấy còn hơn.
Sở Ninh Dực gắp đồ ăn cho cô rồi cười một cách cưng chiều: “Kỳ thực cũng không có gì, nhìn rất đẹp.”
Thủy An Lạc lại cúi đầu tức giận và cơm tiếp.
An Phong Dương biết mình chọc giận cô rồi nhưng cũng không xin lỗi, trái lại còn nhìn về phía Sở Ninh Dực: “Có tin đồn lần này Sư Hạ Dương tuyển binh quá rầm rộ, đã hơn ba tháng rồi mà vẫn còn chưa tuyển xong nữa đấy.”
“Lần này đang tuyển quân y nên khác những lần trước, đối tượng toàn là sinh viên mới tốt nghiệp đại học cho nên có chút ngoại lệ.” Sở Ninh Dực bình thản nói.
Quân y?
Thủy An Lạc ngẩng đầu lên.
Sở Ninh Dực một tay đè cái đầu của cô xuống: “Ăn đi, không có việc của em đâu.”
Mân Hinh khẽ cười nhìn sang Thủy An Lạc. Kỳ thực cô rất hâm mộ kiểu quan hệ giữa Sở Ninh Dực và Thủy An Lạc.
“Vậy hai người nói chuyện gì đó mà có việc của em đi, sợ em với chị Mân Hinh xen vào chuyện của hai người à?” Thủy An Lạc cứng cổ nói.
Ôi chao cái mùi dấm này...
Nói là tỏa hương mười dặm cũng không quá lời.
Sở Ninh Dực quay đầu lại rồi nhướng mày: “Em thấy em còn thiếu việc để làm chắc?”
“Em thì có chuyện gì?” Thủy An Lạc trừng mắt.
“Nếu đã khoác lác bảo muốn phá hết kỷ lục của người ta thì em nên học hành tiếng Anh của em cho cẩn thận đi.” Sở Ninh Dực nói: “Hoặc là bây giờ em có thể nói, những lời buổi sáng nay nói không tính.”
“Kỷ lục gì thế?” Mân Hinh tò mò hỏi.
Bình luận facebook