Thủy An Lạc vừa mới đứng dậy còn đang định nói gì đó thì lại thấy anh Sở vốn phải đi làm lại quay về!
“Chào Sở tổng.” Kiều Nhã Nguyễn cười tủm tỉm gật đầu.
“Định về à?” Sở Ninh Dực đặt chìa khóa xuống, nhướng mày hỏi.
Kiều Nhã Nguyễn gật đầu rồi quay lại nhìn Thủy An Lạc một cái, sau đó lại nhìn về phía Sở Ninh Dực: “Sở tổng có việc gì sao?”
Sở Ninh Dực đặt chìa khóa xuống, vừa đổi giày vừa nói: “Đúng là có chuyện cần nói với cô.”
Có chuyện thật sao?
Thủy An Lạc tò mò đi tới: “Anh Sở có chuyện gì thế?” Sao cô lại chẳng biết gì cả vậy?
Sở Ninh Dực liếc mắt nhìn Thủy An Lạc một cái, sau đó lại nhìn về phía Kiều Nhã Nguyễn: “Nếu dạo này cô không có gì làm, tôi muốn nhờ cô phụ đạo tiếng Anh cho Lạc Lạc.”
“What???”
“Cái gì???”
Thủy An Lạc và Kiều Nhã Nguyễn lập tức giật mình đồng thanh thốt lên.
Có thể thấy đối với chuyện học gia sư tiếng Anh thì giữa hai người bọn họ có kỷ niệm đau đớn nào đó không thể xóa nhòa rồi đây.
Sở Ninh Dực nhíu mày nhìn phản ứng dữ dội của hai cô gái trước mắt. Nhưng anh còn chưa kịp nói gì thì Kiều Nhã Nguyễn đã chạy trốn nhanh gọn lẹ như thể lòng bàn chân được bôi dầu.
“Tôi không nhận cái này đâu Sở tổng, gặp lại sau!” Bộ dạng chạy trốn vội vàng như thế rõ ràng là trông như đang chạy nạn.
Sở Ninh Dực nhìn Thủy An Lạc, trong mắt có sự nghiền ngẫm khó nói thành lời.
Chuyện mà có thể khiến Kiều Nhã Nguyễn sợ hãi thành cái bộ dạng như vậy là chuyện gì đây?
Thủy An Lạc xoa xoa chóp mũi của mình, nói: “Anh bảo nó dạy em thì thà anh giết em đi còn hơn!” Thủy An Lạc cũng mạnh mẽ từ chối.
Sở Ninh Dực gật đầu rồi từ từ tới gần Thủy An Lạc.
Cô không nhịn được mà lui về phía sau. Anh Sở thế này có chút khủng bố, thôi thì cô cứ lui về sau một bước cho an toàn cái đã.
Nhưng mà lùi đến cầu thang thì cô cũng hết đường lui rồi.
Lúc Thủy An Lạc sắp ngã ngửa ra, hai tay Sở Ninh Dực liền chống lên thành lan can, dứt khoát dồn lan can ôm gọn cô trong lồng ngực của mình.
Thủy An Lạc hơi ưỡn người lên, phía sau bị cản bởi lan can cầu thang nên chỉ có thể nói là tư thế dồn người của anh Sở lại lên một tầm cao mới rồi.
“Thử nói rõ xem, em đã làm gì Kiều Nhã Nguyễn rồi?”
“Rõ ràng là nó làm gì em thì có?” Thủy An Lạc vừa nói vừa muốn thoát khỏi cái tư thế dồn lan can có độ khó cực cao này, bởi vì eo của cô đau quá rồi. Cái tư thế bẻ eo vuông góc chín mươi độ so với chân và song song với sàn nhà thế này đau hông chết đi được~
“Ha~” Sở Ninh Dực tỏ ra rất có hứng thú nghe cô nói.
Thủy An Lạc đưa tay đẩy đẩy ngực của anh: “Anh Sở, đổi tư thế khác được không? Đau eo quá!”
“Đổi tư thế khác?” Sở Ninh Dực nhướng mày: “Hóa ra có tư thế mới còn thoải mái hơn nữa cơ à!”
Cái giọng điệu này cực kỳ mập mờ, tư thế thoải mái hơn?
Mấy câu đó nói ở chỗ này thích hợp sao?
Thủy An Lạc giật giật khóe miệng, trong đầu anh Sở toàn là những cái gì vậy?
Sở tổng nghiêm túc suy nghĩ một hồi rồi lại nghiêm túc trả lời cô: “Rất rõ ràng, đều là em cả!”
Câu tâm tình này có chút bất ngờ, khiến cô không kịp phòng bị nữa.
Nhưng Thủy An Lạc nghĩ nghĩ một hồi thì lại cảm thấy có gì đó sai sai, ý của anh Sở trong câu này chính là: Thủy An Lạc ngang với đồ ăn hại!
Má nó...
Rõ ràng cô mới là người bị hại cơ mà!
Thủy An Lạc giận dữ nhìn chằm chằm Sở Ninh Dực. Cái người này ngay cả lúc tâm tình cũng phải thuận đường đả kích cô một cái mới chịu được sao?
Sở Ninh Dực nắm lấy eo của Thủy An Lạc rồi xoay người dựa mình vào lan can, để Thủy An Lạc thì nằm gọn trong lòng anh.
“Nói rõ một chút xem nào.” Đương nhiên là anh muốn biết rõ rồi.
Ánh mặt trời ấm áp bên ngoài xuyên qua song cửa sổ tràn vào trong nhà, vừa hay lại bao phủ lên hai người họ.
Thời tiết như thế này rất phù hợp để nghe chuyện xưa!
Nhất là những câu chuyện xưa khiến vợ ngốc nhà anh phải sợ hãi như thế này thì anh lại càng muốn nghe hơn.
Bình luận facebook