Sở Ninh Dực xuất hiện, Phong phu nhân cũng biết điều hơn rất nhiều.
Thủy An Lạc đỡ Kiều Nhã Nguyễn ngồi xuống, sau đó vươn tay túm lấy cổ tay của mình, hơi sưng lên, may mà không quá nghiêm trọng.
“Chị dâu nói chuyện cũng quá khó nghe.” Phong Phong trầm giọng nói.
Thủy An Lạc hơi mím môi, “Lẽ nào Phong phu nhân nói thì dễ nghe, mở miệng là tiện nhân. Bà ta thì tốt hơn chỗ nào?”
“Thủy An Lạc.”
“Em nói sai sao?” Thủy An Lạc gân cổ cãi lại.
“Phong Phong, cậu ngày càng giỏi rồi đấy, còn sợ chưa đủ ầm ĩ đúng không?” Sở Ninh Dực trầm giọng nói.
“Sở Đại, rốt cuộc là ai đang làm ầm ĩ. Vì một Thủy An Lạc mà anh biến thành người khác rồi.” Phong Phong cũng nổi giận, lớn tiếng nói.
Thủy An Lạc sửng sốt một chút, định cãi nhau đấy à?
Phong Phong thực sự muốn đoạn tuyệt với CP Thái tử sao?
“Cút, tôi bảo cút ra ngoài.” Kiều Nhã Nguyễn nói, quăng cái chén trên bàn đi.
Thủy An Lạc hơi sững sờ, thấy tâm trạng cô ấy đang kích động, vội vàng bảo Phong Phong đi ra ngoài, “Còn không đi, sợ cô ấy không tức chết được à?”
Phong Phong còn định nói điều gì, nhưng cuối cùng vẫn không có nói ra, chỉ có thể kéo mẹ mình đi.
Khi Phong Phong đi tới cửa, lại vừa vặn thấy Sư Hạ Dương đang đi cùng bạn gái đến bệnh viện.
Bước chân Phong Phong hơi dừng lại một chút. Sư Hạ Dương nhìn anh ta gật đầu chào hỏi, ánh mắt rơi vào đống hỗn độn trong phòng, có thể thấy vừa rồi đã có chuyện gì xảy ra.
Sư Hạ Dương gật đầu rồi đi luôn.
Phong Phong nhìn theo bóng lưng anh ta, nhưng trong lòng không hiểu sao lại thấy bất an.
Sư Hạ Dương, lần nào cũng là anh ta.
“Tiểu Phong, con còn chưa nhìn thấu à? Cô ta xứng với con ở điểm nào?” Bà Phong tức giận nói.
Phong Phong chỉ là lạnh lùng nhìn mẹ mình một cái, sau đó nhanh chóng bước đi.
Phong phu nhân quay đầu lại nhìn phòng bệnh, lại nhìn theo hướng con trai mình đi, cuối cùng vẫn phải đuổi theo con trai rời khỏi chỗ này.
“Lạc Lạc, mày trở về với Sở tổng trước đi, tao muốn yên tĩnh một mình.” Kiều Nhã Nguyễn thấp giọng nói, có thể thấy lần này cô thực sự đã bị tổn thương.
Thủy An Lạc vươn tay cầm lấy tay cô, đứng bên cạnh giường, “Tao ở đây với mày không được à?”
“Tao không sao, về đi.” Kiều Nhã Nguyễn nói.
Sở Ninh Dực vươn tay đặt lên vai cô, “Đi thôi.”
Thủy An Lạc gọi y tá qua cho cô ấy, “Vậy có chuyện gì mày phải gọi điện cho tao đấy.”
“Ừm.” Kiều Nhã Nguyễn nói, vươn tay day trán mình, dường như rất mệt mỏi.
Thủy An Lạc bị Sở Ninh Dực kéo đi, tâm trạng cũng sa sút không ít.
Thời gian này, vấn đề giữa Kiều Nhã Nguyễn và Phong Phong quá nhiều, cô trở tay không kịp.
“Tay em làm sao vậy?” Sở Ninh Dực thấy cô cứ xoa cổ tay của mình, nhíu mày mở miệng hỏi.
“Vừa nãy lúc bị xô ngã không cẩn thận bị trẹo, không sao cả đâu.” Thủy An Lạc nói, tiếp tục xoa xoa.
“Mẹ của Phong Phong xô?” Sắc mặt Sở Ninh Dực càng thêm khó coi.
“Chẳng lẽ là Phong Phong? Anh ta còn chưa dám làm vậy đâu.” Thủy An Lạc nói, sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy lo lắng của Tiểu Bảo Bối, lại nhìn gương mặt nặng nề của Sở Ninh Dực, “Làm sao vậy?”
“Chỉ là đột nhiên nhớ ra, lần này mẹ Phong Phong về nước hình như cũng vì một dự án hợp tác thì phải.” Sở Ninh Dực thản nhiên nói, sau đó dẫn Thủy An Lạc đi.
Cặp mắt to của Thủy An Lạc đảo hai vòng, anh Sở đây là muốn xuống tay với người ta hả? Cảm giác này cũng không tệ lắm.
Kiều Nhã Nguyễn nhìn y tá cắm kim truyền dịch cho mình một lần nữa, khi ngẩng đầu lên đã thấy Sư Hạ Dương đứng trước cửa.
Bình luận facebook