Sư Hạ Dương đỡ Triệu Dương Dương tiến vào, nhìn cô khẽ gật đầu.
Cô y tá trẻ đổi thuốc xong liền đi.
“Cô Kiều, không quấy rầy cô nghỉ ngơi chứ, vừa nãy Hạ Dương nói nhìn thấy cô, cho nên tôi chỉ muốn qua xem một chút.” Sắc mặt Triệu Dương Dương tái nhợt, thân thể rất gầy, chỉ có bụng là hơi nhô ra.
Kiều Nhã Nguyễn đang rất nhức đầu nhưng cũng không cự tuyệt Triệu Dương Dương. Dù sao người phụ nữ này cũng đáng để bất cứ ai cũng phải kính nể.
“Chính thức giới thiệu một chút, vợ chưa cưới của tôi, Triệu Dương Dương.” Sư Hạ Dương trầm giọng nói.
Nhưng Kiều Nhã Nguyễn rõ ràng không muốn biết tên của cô, có những người phụ nữ, sự tồn tại của họ là một kỳ tích.
“Thân thể của cô Triệu chưa khỏe, vẫn nên nghỉ ngơi thì hơn.” Kiều Nhã Nguyễn thật tình nói.
“Không có gì phải nghỉ ngơi hay không nghỉ ngơi, tôi đã thông suốt rồi, chỉ khổ cho đứa bé này thôi.” Triệu Dương Dương mỉm cười nói.
“Đừng nói nhảm.” Sư Hạ Dương trầm giọng nói.
Triệu Dương Dương quay đầu lại nhìn Sư Hạ Dương, vươn tay cầm tay anh ta, “Để anh phải chịu thiệt rồi, cũng bị xử phạt.”
Kiều Nhã Nguyễn nhìn mà chóp mũi có chút cay cay. Người phụ nữ như Triệu Dương Dương khiến người ta có cảm giác không chỉ dùng hai chữ đau lòng là có thể hình dung.
“Thân thể em không khỏe, đi về nghỉ ngơi trước đi.” Sư Hạ Dương nói, đỡ cô ấy đứng dậy.
Sư Hạ Dương đưa Triệu Dương Dương đi về, có điều lúc đii tới cửa lại bị Kiều Nhã Nguyễn gọi lại.
“Sư thủ trưởng, cửa sau mà ánh nói, có còn tính không?” Kiều Nhã Nguyễn đột nhiên mở miệng hỏi, bàn tay đặt phía dưới lớp chăn lại nắm thật chặt, hình như là đang rất căng thẳng, lại giống như đang buộc bản thân phải làm gì đó.
Sư Hạ Dương quay đầu lại, dùng ánh mắt thâm trầm nhìn Kiều Nhã Nguyễn.
“Kiều tiểu thư, quân đội không phải nơi để cô trốn tránh tình cảm. Nếu như là cô đã suy nghĩ chắc chắn thì có thể tới tìm tôi. Cánh cửa sau này, tôi nghĩ, trong vòng hai tháng tôi đều có thể mở ra cho cô.” Sư Hạ Dương nói xong, tiếp tục đỡ Triệu Dương Dương rời đi.
Kiều Nhã Nguyễn như bị những lời nói của Sư Hạ Dương tát thẳng vào mặt.
Anh ta có thể thẳng thừng như vậy ư?
Một chút uyển chuyển cũng không lưu lại cho cô.
Đúng là vì cô muốn trốn tránh tình cảm của mình, nhưng cũng không đâu cần phải... nói rõ ràng như vậy chứ?
Quả nhiên là làm lính, thẳng thắn đến mức khiến người ta không thể chấp nhận nổi.
Tin Phong Phong và Sở Ninh Dực cãi nhau đã truyền ra trước, hơn nữa rất tỉ mỉ.
Mẹ của Phong Phong đến bệnh viện tìm bạn gái tin đồn của Phong Phong. Mà Sở phu nhân vì che chở bạn tốt mà đánh mẹ của Phong Phong. Sau đó Phong Phong đánh Thủy An Lạc, bị Sở Ninh Dực thấy, cuối cùng cuộc chiến hết sức căng thẳng.
Thủy An Lạc hôm sau mới đọc được tin tức, lúc đó cô đang ở trong phòng bệnh của Kiều Nhã Nguyễn.
Thủy An Lạc xem xong, đặt điện thoại di động lên trên bàn, bảy phần thật, ba phần giả, viết như thật vậy.
Lúc này Thủy An Lạc đang mặc một chiếc áo blouse trắng, rõ ràng là đã vào ca làm.
Kiều Nhã Nguyễn túm lấy chăn trùm lên cả người: “Thật là xui xẻo, gặp đúng phải lang băm.”
“Nói cái gì đấy?” Thủy An Lạc vỗ một cái vào đống chăn, “Ra đây nói chuyện với tao.”
“Nói đi, đồ lang băm.” Kiều Nhã Nguyễn nói, vén chăn lên nhìn cô.
“Cái tên Phong Phong kia...”
“Cút ra ngoài...”
“Mày xem, nếu mày không thèm để ý, mày còn có thể không cho tao nói à?” Thủy An Lạc trừng mắt nói, “Mày vẫn không thể quên được.”
“Ông đây không thể quên được không có nghĩa là muốn nói, đúng không chị em tốt? Còn mày nữa, không đi làm à?” Kiều Nhã Nguyễn hung tợn nói.
Thủy An Lạc nhún vai, “Được rồi, không nghe thì thôi, dù sao mày cũng không phải bồi thường.” Thủy An Lạc nói, viết lên bệnh án của cô nàng mấy chữ to: tính khí nóng nảy, không có lợi cho việc khôi phục.
Bồi thường?
Bồi thường gì?
Truyện đang hot:
Tình Nhân Đẳng Cấp Thế Giới
Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
Cám ơn các bạn đọc đã ủng hộ
Top truyện hay nhất do độc giả bình chọn trên
Vietwriter.com
Bình luận facebook