Dưới chân Thủy An Lạc giật giật, cô vẫn không muốn bước qua.
Sở Ninh Dực đứng dậy, đi tới, nắm lấy cổ tay của cô.
Thủy An Lạc quay đầu lại, vẫn trưng ra cái thái độ không tình nguyện.
Sở Ninh Dực kéo cô ngồi xuống, còn anh thì ngồi lên cái ghế đối diện bàn trà, để hai người có thể nhìn thẳng vào nhau.
Thủy An Lạc cúi đầu, túm lấy cái gối ôm bên cạnh ôm vào lòng, như thể chỉ có làm như vậy thì cô mới có thể khiến bản thân không còn run rẩy nữa.
Hai tay của Sở Ninh Dực đặt lên vai cô, ép cô phải ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào anh.
Thủy An Lạc chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt được nước mắt rửa qua một lần nên lại càng trong suốt. Một đôi mắt tím biếc khiến người ta như chìm sâu vào trong đó.
Sở Ninh Dực hơi hơi tỉnh táo lại, mắt rồng có thể hút linh hồn người khác cũng chẳng phải lời đồn suông.
“Em nhỏ tuổi hơn anh rất nhiều, chúng ta có rất nhiều quan điểm bất đồng, thế nhưng đây không phải là nguyên nhân nhận định tình cảm của chúng ta!” Sở Ninh Dực trầm giọng nói: “Hơn nữa em cũng không phải trẻ con. Có một số việc anh mong em vĩnh viễn không cần hiểu, nhưng đôi khi anh cũng muốn em dùng cách nghĩ của người trưởng thành để nghĩ.”
Thủy An Lạc hơi nghiêng mặt, cô muốn tránh đi ánh mắt của anh.
Sở Ninh Dực ôm chặt lấy khuôn mặt của cô, lại ép cô nhìn thẳng anh một lần nữa.
“Lạc Lạc, anh là người đàn ông của em! Thế nhưng trong lòng em mà anh lại chẳng bằng một cái điện thoại di động, nếu vậy mà anh còn không tức giận thì em đề cao anh quá rồi, đồng thời cũng tự xem thường chính mình nữa!” Cái trán của Sở Ninh Dực kề sát trán của cô, giọng nói của anh trầm thấp khiến lòng người xao động.
Thủy An Lạc rất thích nghe giọng nói của anh. Từng từ từng chữ chui vào trong tai cô, nó cứ như một chùm pháo hoa nổ tung một cách mỹ lệ sau đó lại biến mất, khiến cô trong lúc nhất thời không thể hiểu ra anh muốn nói cái gì?
“Coi thường bản thân em?" Thủy An Lạc thấp giọng nói.
“Coi thường sự ảnh hưởng của em đối với anh, còn đề cao sự tự kiềm chế của anh đối với em.” Cái trán của Sở Ninh Dực khẽ cọ cọ vào trán của cô, thanh âm và hơi thở mập mờ cứ thế phả lên chóp mũi của Thủy An Lạc.
“Lạc Lạc, trong bất cứ chuyện gì em đều có thể giống như một đứa trẻ, anh có thể bảo vệ em cả đời. Thế nhưng khi đối mặt với chuyện liên quan đến mối quan hệ giữa hai chúng ta, anh hy vọng em có thể là một người lớn. Cái anh muốn là tình yêu, chứ không phải tình cảm giữa ba và con gái.”
Tình cảm giữa ba và con gái?
Khóe miệng Thủy An Lạc giật giật.
Cô có coi Sở Ninh Dực thành ba lúc nào sao?
“Em không có...” Thủy An Lạc vội lên tiếng phản bác.
Sở Ninh Dực bỗng cúi đầu hôn lên môi của cô, cắt đứt lời phản biện cô định nói ra.
Thủy An Lạc hơi bất ngờ, nhưng Sở Ninh Dực lại lợi dụng cơ hội này để khiến nụ hôn sâu hơn.
Thủy An Lạc trợn mắt, có vẻ như vẫn đang khiếp sợ. Sở Ninh Dực lại đưa tay che đôi mắt của cô lại. Một đôi mắt tím cứ trợn trừng trừng như vậy quá là đáng sợ.
Thủy An Lạc vươn đôi tay đang đặt trên đầu gối lên, nhẹ nhàng vòng qua cổ anh để đáp lại nụ hôn sâu ấy.
Cuối cùng, trước khi Thủy An Lạc bị tắc thở vì nụ hôn này, Sở Ninh Dực liền dừng lại, trán của anh vẫn kề sát trán của cô, hai tay để sau lưng của Thủy An Lạc.
“Lạc Lạc, chúng ta không phải chỉ những lúc làm mấy chuyện thế này mới là quan hệ vợ chồng.” Sở Ninh Dực nói, có chút bất đắc dĩ.
Hai má của Thủy An Lạc dần đỏ ửng lên.
Sở Ninh Dực lại cọ cọ lên trán của cô, nói: “Anh sẽ tức giận, cũng sẽ nổi cơn ghen, thế nhưng anh không muốn giấu giếm chúng trước mặt em.”
Cuộc đời này anh đã sống quá mệt mỏi rồi, nếu như có một người có thể để anh là chính mình một cách chân chính nhất thì chỉ có thể là Thủy An Lạc.
Trái tim của Thủy An Lạc vào lúc này giống như bị người ta bóp chặt lấy.
Thủy An Lạc ôm chặt lấy Sở Ninh Dực, trước mặt cô anh đã ném đi lớp ngụy trang để là chính mình, thế nhưng cô vẫn cảm thấy hơi tủi thân.
Người không biết đủ chính là cô!
Bình luận facebook