Lúc Sở Ninh Dực quay về phòng, thấy Thủy An Lạc đang ôm gối đầu ngồi đờ ra.
“Vẫn chưa ngủ à?” Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn đồng hồ, đã mười rưỡi tối rồi. Anh nghĩ xem mọi khi lúc này cô đang làm gì, được rồi, đúng là vẫn chưa phải giờ ngủ.
Thủy An Lạc đương nhiên sẽ có mấy thói quen không tốt của lứa tuổi này, một là xem di động là vật bất ly thân, hai là ngủ muộn. Nếu không phải do cô đã quá mệt mỏi, thì thường thường sẽ ôm điện thoại chơi đến hơn mười hai giờ mới chịu ngủ.
Thủy An Lạc chống một tay xuống cằm hỏi: “Hay là em đi lấy điện thoại về nhé! Nhỡ đâu anh ta lại gọi đến thì sao?”
Sở Ninh Dực đi tới, ngồi xuống cạnh cô.
Thủy An Lạc thầm nghĩ, hôm nay cô không có di động bên cạnh, mà trùng hợp làm sao Bạch Dạ Hàn lại gọi điện vào đúng lúc này.
“Không cần, nếu cậu ta đã muốn gọi điện thoại cho em thì chắc chắn sẽ lại tìm em, không cần phải đi lấy điện thoại làm gì.” Sở Ninh Dực vừa nói vừa đưa tay lên xoa đầu cô.
Thủy An Lạc hơi bĩu môi, rồi lại cúi đầu.
Mục đích của cô chỉ là muốn cầm điện thoại về thôi.
Sở Ninh Dực đang vuốt vuốt, bỗng lại chuyển sang vỗ một cái.
Đầu của Thủy An Lạc tự dưng bị đánh, cô lập tức nổi giận: “Sao anh đánh em?”
“Không có điện thoại thì đi ngủ!” Sở Ninh Dực sao có thể không hiểu mấy cái ý đồ nhỏ bé này của cô được chứ. Cái tật xấu ôm khư khư di động này của cô ấy mà, anh không tin là anh không ép cô cai được.
Thủy An Lạc bị Sở Ninh Dực cưỡng ép nằm xuống, anh thuận tay tắt đèn luôn.
Thủy An Lạc nằm trong bóng tối chớp chớp đôi mắt to của mình, cực nhớ nhung cái điện thoại di động.
“Sở Ninh Dực, anh đưa di động của anh cho em chơi một tí đi!” Thủy An Lạc thực sự không ngủ được, nên chỉ có thể bò dậy nhìn Sở Ninh Dực đang nhắm mắt.
Sở Ninh Dực nghe cô nói vậy thì chậm rãi mở ra đôi mắt lạnh lùng của mình ra.
“Không ngủ được? Anh giúp em nhé?” Sở Ninh Dực vừa nói xong đã dứt khoát xoay người đè Thủy An Lạc dưới thân.
Đôi mắt to tròn của Thủy An Lạc lập tức trợn trừng, trong bóng tối lóe lên những tia sáng màu tím.
“Không, không cần, em ngủ rồi!” Thủy An Lạc vội vàng đẩy người ra, sau đó xoay người đi ngủ ngay tắp lự.
Vất vả lắm mới được một hôm anh Sở không động tay động chân, cô không muốn phải lăn lộn một đêm nữa đâu. Nếu không ngày mai lại phải vất vả lắm mới bò dậy đi làm được.
Sở Ninh Dực khẽ cười, vòng tay ôm lấy cô từ phía sau, sau đó hôn vài cái lên cổ của Thủy An Lạc.
“Tuần sau họ hàng của em lại tới thăm đúng không?” Sở Ninh Dực đột nhiên nói.
Hở?
Thủy An Lạc bẻ đầu ngón tay của mình tính tính nửa ngày, sau đó quay đầu nhìn Sở Ninh Dực bằng ánh mắt cực kỳ vô tội: “Em không biết.”
Sở Ninh Dực: “...”
Thủy An Lạc tiếp tục quay đầu đi nhắm mắt cố ngủ, thảo nào cái người này hôm nay lại đàng hoàng như vậy, hóa ra là đang ngóng chờ kết quả cuối tuần.
“Vừa nãy nghe được những gì rồi?” Sở Ninh Dực lại lên tiếng lần nữa, thanh âm của anh vẫn bình thản như thể đang hỏi cô về một vấn đề chẳng quan trọng gì.
Thủy An Lạc cười xấu hổ. Cô cứ tưởng mình nghe lén rất cẩn thận rồi chứ, ai dè vẫn bị chộp được.
“Em nhớ điện thoại di động của em.” Thủy An Lạc quay đầu lại dùng đôi mắt đáng thương nhìn Sở Ninh Dực.
Sở Ninh Dực cúi đầu cắn lên môi của cô: “Xem ra em muốn bổn thiếu gia làm cái gì đó để giúp em quên đi chuyện điện thoại đúng không?”
“Khoan đã, anh không sợ trong bụng em có em bé rồi sao?” Thủy An Lạc đột nhiên đẩy anh ra rồi cười híp mắt nói.
Cái khiên này đúng là dùng tốt thật đó.
Sở Ninh Dực: “...”
Hình như anh đã tự đào một cái hố, rồi lại tự mình nhảy vào.
“Anh mệt thì anh cứ ngủ đi, đưa điện thoại của anh cho em để em chơi một lúc!” Thủy An Lạc cầu xin.
“Có thai thì lại càng không thể chơi điện thoại được, đi ngủ.” Sở Ninh Dực hờ hững đáp.
Thủy An Lạc: “...”
Bình luận facebook