Thủy An Lạc chống cằm nhìn câu nói trên màn hình.
Sư Hạ Dương thật sự là thuốc nổ sao?
Thậm chí còn ghê hơn cả Bạch Dạ Hàn á?
[Em Đẹp Gái: Nhưng tại sao chứ? Anh với họ không phải là chiến hữu với nhau à?]
[Anh Xinh Trai: Ai nói với em bọn anh là chiến hữu?]
[Em Đẹp Gái: Em nhìn thấy ảnh các anh mặc quân phục chụp chung với nhau rồi.]
[Anh Xinh Trai:...]
Thủy An Lạc đang đợi An Phong Dương trả lời thì điện thoại liền reo lên. Cô nhìn màn hình hiển thị, vội bắt máy, “Anh Xinh Trai.”
“Em nhìn thấy tấm ảnh đó ở đâu?” An Phong Dương đổ ập xuống hỏi.
“Thì trong văn phòng của Sở Ninh Dực ấy, lúc trước ba chồng em xếp vào đó.” Thủy An Lạc nói.
“Sở Đại có biết không?” An Phong Dương lên tiếng, trong lời nói đã xen lẫn chút căng thẳng.
“Biết chứ, em cũng nói với anh ấy chuyện bức ảnh đó rồi mà.” Thủy An Lạc dè dặt cất lời: “Có phải em lại nói sai gì rồi không?”
Đầu bên kia yên tĩnh hẳn, Thủy An Lạc lại càng thấy lo lắng hơn, người này có ý gì vậy?
Một lúc lâu sau, An Phong Dương mới lên tiếng.
“Chắc vì em là Thủy An Lạc nên thoát, chứ là người khác thì giờ chắc thành xác chết rồi.”
“Không thể nào, anh ấy vẫn rất bình tĩnh mà.” Hiện tại Thủy An Lạc cũng xem như hiểu Sở Ninh Dực, thế nên không thể có chuyện cô không nhìn ra cảm xúc chôn giấu của anh được.
“Em gái này, chờ lát nữa anh tới viện nói chuyện với em nhé.” An Phong Dương nói thẳng.
“Nhưng mà giờ anh Sở đang nói chuyện với Sư Hạ Dương.” Thủy An Lạc khóc không ra nước mắt.
“Em!!!” An Phong Dương ngừng lại, như thể bị Thủy An Lạc chọc tức.
“Các anh có bao giờ nói cho em biết là các anh có mối thù lớn thế đâu.” Thủy An Lạc càng tủi thân hơn, nếu không sao cô có thể để Sở Ninh Dực gặp Sư Hạ Dương được chứ?
“Cũng không phải thù hận gì, nhưng cũng gọi là có ân oán với nhau. Em cứ đợi đấy, lát nữa anh sẽ tới viện gặp em.” Nói xong An Phong Dương liền dập thẳng điện thoại.
Thủy An Lạc nhìn chiếc điện thoại bị tắt máy, giữa chiến hữu với nhau mà vẫn có ân oán à?
Ngồi nghĩ ngẩn ra một hồi, cuối cùng cũng đến giờ cô phải tới chỗ giáo viên hướng dẫn báo cáo, thế nên cũng cũng chẳng kịp nghĩ nhiều, cầm sổ lên đi thẳng ra khỏi phòng bệnh.
***
Trời tháng hai vẫn còn se se lạnh.
Sư Hạ Dương mặc một bộ quân phục, trên gương mặt anh tuấn đã hiện lên một chút mệt mỏi.
Sử Ninh Dực đứng ở ban công nhìn ra bên ngoài.
Sư Hạ Dương đứng phía sau anh, vẫn không có ý định lên tiếng trước.
“Rốt cuộc di chúc của Fool là gì?” Sở Ninh Dực bỗng nói.
Sư Hạ Dương khẽ cúi đầu: “Sở tổng, xin lỗi, trước khi anh ba mươi lăm tuổi, tôi không thể công khai bức di chúc này được.”
“Vậy ra vẫn liên quan tới tôi?” Sở Ninh Dực lạnh lùng nói, cái lạnh này hoàn toàn vượt xa nhiệt độ bên ngoài.
Sư Hạ Dương vẫn không nói gì.
“Sư Hạ Dương, hai chúng ta không quen nhau tới mười năm thì cũng được đến chín năm rồi đấy nhỉ.” Sở Ninh Dực trầm giọng hỏi.
“Sở tổng muốn hỏi gì, tôi sợ là giờ tôi không thể nói gì cho anh biết được, di chúc của Fool, cũng không phải là thứ mà tôi có thể công khai.”
“Cậu giám sát tôi mười năm rồi, kết quả vẫn chưa hài lòng?” Lúc Sở Ninh Dực nói câu này cũng đã nổi cáu, anh quay lại, trong mắt dâng lên sự tức giận.
Sư Hạ Dương hơi nắm tay lại, “Nếu như có thể bắt đầu lại, tôi nghĩ tôi vẫn sẽ làm như vậy.”
“Tốt lắm.” Sở Ninh Dực lạnh lùng nói, anh từ từ bước lại về phía anh ta, “Sư Hạ Dương, cậu nên biết, tôi ghét tất cả những người tiếp cận tôi vì mục đích. Cậu có thể sống được đến giờ đó là vì bộ quân phục này của cậu, nếu không...”
“Tất nhiên là tôi biết, chờ sau khi tôi cởi bộ quân phục này ra rồi, Sở tổng hãy lại tới lấy mạng tôi.” Sư Hạ Dương lùi lại một bước, nhưng lời nói vẫn rất vang vọng, hùng hồn.
Truyện đang hot:
Tình Nhân Đẳng Cấp Thế Giới
Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
Cám ơn các bạn đọc đã ủng hộ
Top truyện hay nhất do độc giả bình chọn trên
Vietwriter.com
Bình luận facebook