“Trưa nay Lão Phật Gia phải đi xem đồ phù dâu với em, anh có muốn đi cùng không?” Thủy An Lạc nói.
“Cái này thì thôi cho anh kiếu, anh còn bận, nhưng em có thể gọi Phong Tứ, như vậy thì em còn có thể xem kịch hay nữa.” An Phong Dương trầm giọng nói.
Thủy An Lạc: “...”
Quả nhiên là anh em, xấu xa y như Sở Ninh Dực vậy.
An Phong Dương tới chỉ để nói chuyện này với cô. Giờ nói xong rồi thì anh cũng có thể về được rồi.
Thủy An Lạc nghĩ, chẳng trách lần nào Sư Hạ Dương tới tìm Sở Ninh Dực, xung quanh anh cũng toát ra khí lạnh.
Sở Ninh Dực làm gì cũng rất ít khi để tâm, nhưng khi anh bỏ hết tâm hết sức vào thì lại bị người ta hại, đó là chuyện mà cả đời nay anh không thể tha thứ được.
Thủy An Lạc không nhịn được lắc đầu, cả đời này chắc Sư Hạ Dương sẽ không thể có được sự tha thứ của Sở Ninh Dực đâu.
Kết quả khám của Thủy An Lạc đã có, đúng là cô đã mang thai thật.
Thủy An Lạc cầm tờ kết quả, ngồi ngẩn ra ở băng ghế ngoài hành lang.
Cô có thai thật rồi, sau khi có Tiểu Bảo Bối, cô lại sắp làm mẹ nữa rồi.
Đến giờ cô vẫn còn nhớ, lần ấy, cô cũng ngồi một mình ở ngoài, chờ kết quả của bác sĩ. Giây phút ấy, cô rất vui. Cô muốn chia sẻ tin này cho Sở Ninh Dực biết. Nhưng khi cô trở về, trời đã sập xuống rồi.
Thế nên lần này cô liền ngẩn ra, thậm chí còn không dám cử động nữa.
Lúc Sở Ninh Dực tới thì thấy cô đang ngồi một mình cầm tờ kết quả đờ đẫn ngoài cửa.
Tim anh đập nhanh một nhịp, vội đi tới đỡ lấy cô, “Em sao thế?” Sở Ninh Dực nói rồi khuỵu xuống nhìn cô.
Ánh mắt rã rời của Thủy An Lạc dần có tiêu cự trở lại, cô ngẩng lên nhìn anh.
Sở Ninh Dực đưa tay ra xoa đầu cô, thu lại sự lạnh lùng ban nãy của mình.
“Sao thế? Có anh ở đây mà.” Sở Ninh Dực nói xong liền ôm cô vào lòng.
Có anh ở đây mà.
Một câu nói, khiến tim Thủy An Lạc mềm nhũn.
Khi ấy, cô mang thai, anh nói, “Nếu không có chuyện gì thì đừng gọi điện cho tôi.”
Giờ, anh không biết cô đã có thai, anh lại nói, có anh ở đây.
Thủy An Lạc dựa vào vai anh, mãi một lúc sau mới lên tiếng: “Sở Ninh Dực, anh lại sắp được làm ba rồi.”
Bàn tay đang vỗ lưng cô của Sở Ninh Dực khựng lại. Anh đẩy người đang gục trên vai mình ra, giữ chặt lấy hai cánh tay cô: “Em nói gì cơ?”
Thủy An Lạc khẽ mím môi, nhìn gương mặt hiện rõ sự vui mừng của Sở Ninh Dực, đáng tiếc Tiểu Bảo Bối lại không có được ngày này.
Kiều Nhã Nguyễn vốn đang định đi tìm cô, nhưng không ngờ từ xa đã nghe thấy câu này.
Thủy An Lạc và cô bằng tuổi nhau, vậy mà giờ bạn của cô đã là bà mẹ của hai đứa con rồi, thật khiến người ta ganh tị.
“Thích thì cũng sinh lấy một đứa đi, dù sao cũng đâu còn nhỏ nữa.”
Giọng nói của Phong Phong bỗng vang lên.
Kiều Nhã Nguyễn bỗng thu lại vẻ mặt ngưỡng mộ của mình, chuyển qua vẻ mặt chán ghét.
“Sao đây, Phong Ảnh đế tới đây để khám bệnh thần kinh à? Thế thì đi nhầm khoa rồi, đây là khoa sản.” Kiều Nhã Nguyễn hờ hững nói rồi quay người bỏ đi.
Phong Phong bỗng vươn tay ra kéo cổ tay cô lại, “Nếu như đã quyết định bước ra bước đầu tiên rồi, vậy tại sao lại từ bỏ?”
Giọng Phong Phong trầm thấp, như thể còn xen lẫn cả sự tủi thân trong đó.
Kiều Nhã Nguyễn như một con mèo bị giẫm phải đuôi. Cô đẩy phắt anh ta ra. Đúng là cô đã bước ra bước đầu tiên, nhưng không may, mẹ của anh ta lại tới, thế nên cô đã dứt khoát thu lại rồi.
“Mắt của Phong Ảnh đế không được tốt hả? Con mắt nào của anh trông thấy tôi bước ra?” Kiều Nhã Nguyễn cười lạnh nói, trong câu nói ấy đã có sự mỉa mai, cô nhìn anh ta, “Khoa thần kinh ra ngoài rẽ phải, tạm biệt không tiễn.”
Trái tim Phong Phong lại đau âm ỷ, nhưng anh ta vẫn che giấu rất tốt.
“Trưa nay tôi còn phải đi xem lễ phục phù rể.” Phong Phong bỗng lên tiếng.
Kiều Nhã Nguyễn ngẩng phắt lên, nhìn anh ta với ánh mắt không thể tin nổi.
Truyện đang hot:
Tình Nhân Đẳng Cấp Thế Giới
Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
Cám ơn các bạn đọc đã ủng hộ
Top truyện hay nhất do độc giả bình chọn trên
Vietwriter.com
Bình luận facebook