Gọi con trai mình là thằng nhóc thối thì e rằng cũng chỉ có một mình Sở Ninh Dực mà thôi.
Lúc này Tiểu Bảo Bối vẫn chưa tỉnh lại, Sở Ninh Dực ôm con trai lên rồi giúp nhóc thay cái bỉm khác, may là còn đang ngủ chứ nếu không là lại làm loạn lên rồi.
Sở Ninh Dực thay bỉm cho Tiểu Bảo Bối xong, nhóc khẽ mở mắt ra, thấy ba mình thì lại nhắm mắt ngủ tiếp.
Sở Ninh Dực ôm con trai lên rồi thò tay với cái chăn bao quanh nhóc, sau đó ôm con trai ra khỏi phòng.
Tiểu Bảo Bối được đặt bên cạnh mẹ, tuy rằng vẫn không tỉnh lại thế nhưng nhóc lại rất tự giác dán sát vào mẹ mình.
Sở Ninh Dực ngồi ở đầu giường nhìn hai mẹ con, sau đó với tay cầm di động trên bàn lên.
Sở Ninh Dực nhìn số điện thoại trong di động của mình. Dãy số này không được lưu tên nhưng đã ở lại trong di động của anh đã hơn mười năm rồi.
Anh nghĩ nghĩ một hồi cuối cùng đứng dậy đi ra ban công.
Thủy An Lạc nằm cạnh Tiểu Bảo Bối tròn mắt nhìn người ngoài ban công.
Sở Ninh Dực nói chuyện điện thoại xong quay lại thì thấy Thủy An Lạc đang nhìn mình chằm chằm. Anh đi tới ngồi giường rồi cúi đầu hôn lên môi cô: “Sao không ngủ đi? Vẫn còn sớm mà.”
“Anh, anh tìm Sư Hạ Dương sao?” Thủy An Lạc thấp giọng hỏi.
Sở Ninh Dực hơi khựng lại một chút rồi đưa tay vuốt ve khuôn mặt của Thủy An Lạc: “Nếu quả thật là như em nói thì anh nghĩ trong khoảng thời gian này có người còn cần anh ta hơn cả quốc gia này nữa! Muốn giải quyết Viên Giai Di không phải anh ta cũng chưa chắc không được. Thế nhưng hiện giờ người có thể ở bên cạnh Triệu Dương Dương thì lại nhất định phải là anh ta.”
Sở Ninh Dực không giấu giếm, cũng không có tỏ vẻ cao ngạo mà giữ im lặng.
Anh có vợ có con, có thể thoải mái làm một người chồng một người cha. Giữa Sư Hạ Dương và Sở Ninh Dực, nói thế nào vẫn còn có chút tình thầy trò trong đó.
“Em tưởng rằng anh sẽ hận anh ta cả đời.” Thủy An Lạc vươn tay ra nắm chặt lấy tay của anh. Lúc cô ngẩng đầu thì giữa hai hàng lông mày đều là ý cười. Người đàn ông mà cô coi trọng thật ra vẫn luôn nghĩ cho người khác, chỉ là cách thể hiện của anh quá lạnh lùng mà thôi.
Sở Ninh Dực nhướng mày, hận người kia cả đời sao?
Nếu Thủy An Lạc không xuất hiện thì rất có thể anh sẽ hận cậu ta cả đời.
Cái cô gái ngốc nghếch này vẫn nghĩ rằng anh là người tốt. Nếu không phải là vì cô thì sao anh lại rảnh rỗi mà đi làm người tốt như vậy chứ?
An Phong Dương từng nói, Thủy An Lạc chính là kiếp nạn của anh.
Sở Ninh Dực thừa nhận.
“Kỳ thực em cảm thấy Sư Hạ Dương rất đáng thương, còn cả đứa con của anh ta nữa.” Thủy An Lạc có chút bất đắc dĩ nói.
“Con đường của mỗi người đều do chính bản thân họ lựa chon, không đáng để bất cứ ai cảm thấy thương hại cả.” Sở Ninh Dực chậm rãi nói: “Đây là lựa chọn của Triệu Dương Dương, cũng là lựa chọn của cậu ta.”
“Nếu có một ngày em gặp tình cảnh như Triệu Dương Dương thì anh cũng sẽ lựa chọn như vậy, bởi vì anh ta là được anh dạy dỗ! Phong điên sợ anh ta, cũng bởi vì anh ta biết, trên người Sư Hạ Dương có thứ mà người đàn ông khác không có.”
“Không được nói bậy.” Sở Ninh Dực nhíu mày
“Chỉ là nói giả sử thôi, anh sốt sắng như thế làm gì?” Thủy An Lạc cười nói.
“Giả sử cũng không được.” Sở Ninh Dực nghiêm túc nói.
Bởi vì yêu cho nên mới để ý tới từng lời không hay.
Thủy An Lạc lại cảm thấy ấm lòng hơn. Cô đang định nói lời tâm tình gì đó thế nhưng Tiểu Bảo Bối lại đột nhiên giơ tay lên, cắt ngang lời mẹ mình.
Sở Ninh Dực: “...”
Quả nhiên là phong cách của tên nhóc thối nhà anh, lần nào cũng cắt đứt chuyện tốt của anh hết.
Lần này Tiểu Bảo Bối tỉnh dậy, vừa mở mắt đã thấy mẹ mà nhóc yêu nhất cho nên cái miệng nhỏ lập tức cười toe toét, tiếng cười giòn tan cũng vang lên.
Thủy An Lạc lập tức buông tay Sở Ninh Dực ra rồi bế Tiểu Bảo Bối lên.
“Bảo bối của mẹ tỉnh rồi đấy à?” Thủy An Lạc hôn một cái lên khuôn mặt phúng phính của nhóc.
Tiểu Bảo Bối lại cười khanh khách, ánh mắt vẫn bắn bling bling về phía daddy nhà mình.
Bình luận facebook