Thương cảm cho người như Viên Giai Di sao?
Trừ phi là cô mất não nhé.
“Chẳng qua là em cảm thấy cuộc đời cô ta thật đáng buồn, chính tai mình phải nghe người đàn ông mình yêu nhất nói ra những lời tuyệt tình như thế, cái cảm giác đó chắc chắn chẳng dễ chịu gì!” Thủy An Lạc sờ cằm nói.
Tiểu Bảo Bối biết ba và mẹ của mình đang bận ăn cơm, cho nên mới tự lắc lư cái thân thể một mẩu của mình đi tìm đồ chơi.
Tiểu Bảo Bối đi được hai bước đột nhiên quay đầu nhìn mẹ mình, sau đó nói: “Chó chó, cơm cơm...”
Hắc Long của nhóc vẫn chưa được ăn cơm kìa.
Thủy An Lạc quay đầu nhìn Tiểu Bảo Bối đứng cách đó không xa, cô nói: “Một lát nữa bà Vu sẽ cho Hắc Long ăn cơm.”
Nghe được câu trả lời như vậy Tiểu Bảo Bối mới yên tâm, lại lắc lư đi chơi.
“Người thì một mẩu mà nghĩ nhiều chuyện ghê.” Thủy An Lạc tấm tắc nói, thấy con trai ngồi xuống thảm rồi cô mới quay lại ăn cơm tiếp.
Về điểm này thì Sở Ninh Dực công nhận. Cái thằng nhóc này tay còn không với qua đầu được nhưng mà cái gì cũng có thể nghĩ được.
Thủy An Lạc ăn sáng xong thì đi lên lầu thay đồ.
Tiểu Bảo Bối thấy mẹ định đi thay quần áo thì lập tức cong miệng rồi đi qua túm lấy chân của mẹ mình.
Thủy An Lạc khom lưng bế con trai lên: “Mẹ phải đi làm, con ở nhà chơi với bà Vu ngoan nhé, buổi chiều mẹ về chơi với con được không?”
Tiểu Bảo Bối tiếp tục bĩu môi, cuối cùng đành với tay đi tìm ba.
“Bạ bạ, bạ bạ, với bạ~” Tiểu Bảo Bối cất cái giọng nói giòn giã của mình lên.
Sở Ninh Dực nhíu mày đón lấy con trai.
Làm gì với anh cơ?
Sở Ninh Dực nghĩ nghĩ rồi gọi thím Vu, định giao Tiểu Bảo Bối cho bà. Nhưng Tiểu Bảo Bối lại ôm cổ ba mình không buông ra, nhóc nhất định phải theo ba cơ.
Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn con trai mình: Con muốn làm gì?
Tiểu Bảo Bối kiêu ngạo ngẩng đầu nhìn ba: Ba nhìn mà không hiểu sao? Muốn theo ba đi làm đó!
Tiểu Bảo Bối cảm thấy ba mình hơi ngốc thì phải.
Sở Ninh Dực:...
Con trai anh thế này là muốn đi thị sát công việc đấy hả?
Thủy An Lạc hơi bĩu môi rồi đi qua ôm Tiểu Bảo Bối: “Được rồi, để mẹ thay quần áo cho con, hôm nay con theo ba con đi thị sát tình hình công việc đi.”
“Ha ha...”
Thủy An Lạc ôm Tiểu Bảo Bối lên lầu thay quần áo. Sở Ninh Dực đưa tay lên day day trán của mình. Kỳ thực đây không phải lần đầu tiên anh mang Tiểu Bảo Bối đến công ty cho nên cũng không có gì phải ngại cả.
Lần này Thủy An Lạc không để con trai mặc đồ in hình hoạt hình nữa mà là mặc cho nhóc một cái quần yếm kết hợp với áo sơ mi trắng, đi một đôi giày da nhỏ cũng màu trắng nốt.
Tiểu Bảo Bối khá là thỏa mãn với trang phục ngày hôm nay. Cuối cùng mẹ ngốc của nhóc cũng có mắt nhìn dược một lần.
Sở Ninh Dực ôm con trai đi ra ngoài. Anh đưa Thủy An Lạc đi làm trước. Lần này Tiểu Bảo Bối rất rộng lượng mà ngồi trong lòng ba rồi vung cái tay nhỏ bai bai mẹ mình.
“Ở bệnh viện thì đừng có chạy lung tung, nhất là không có việc gì thì đừng có đi gặp Lý Tử.” Sở Ninh Dực trầm giọng nói.
Thủy An Lạc: “...”
Quả nhiên là Sở tổng hẹp hòi!
Thủy An Lạc không thèm để ý đến Sở Ninh Dực nữa mà dứt khoát phất tay rồi đi vào bệnh viện.
Sở Ninh Dực bảo chú Sở lái xe rồi định mang con trai đi thị sát tình hình công việc.
Thủy An Lạc vào bệnh viện. Cô đi thay quần áo trước rồi mới đi thăm Lý Tử.
Nhưng cô vừa mới ra đến cửa thì thấy ngay một kẻ mà cả đời này cô cũng không muốn gặp lại.
Thủy An Lạc hơi rũ mắt xuống, nếu như cô nhớ không nhầm thì An Phong Dương từng nói chân của cô ta đã bị Sở Ninh Dực phế bỏ hoàn toàn, thế mà giờ cô ta đứng được lên kiểu gì vậy?
Chẳng lẽ cô ta có sức khôi phục của gián sao?
Thủy An Lạc nhét hai tay trong túi áo của mình rồi ngẩng đầu nhìn người phụ nữ đứng trước mặt mình: “Cô Viên, đã lâu không gặp.” Thủy An Lạc vừa nói vừa liếc mắt nhìn xuống hai chân của cô ta.
Bình luận facebook