Sở Ninh Dực cầm cốc, định nói gì đó nhưng nghĩ nghĩ một hồi liền sửa lại: “Một lát nữa đi hỏi là biết thôi.”
Thủy An Lạc bĩu môi, cũng chỉ có thể như vậy thôi.
Bây giờ cô có nghĩ cũng chẳng nghĩ ra được cái gì, chẳng thà đi hỏi cho nhanh.
Biệt thự của Lạc Vân ở thành phố A ở gần biệt thự của cô hai của Sở Ninh Dực, đều là giữa sườn núi.
Thủy An Lạc nghĩ, ba dượng của cô là một đại gia cấp toàn cầu, nói không chừng mỗi thành phố trên thế giới này đều có nhà của ông ấy cũng nên.
Lúc họ đến thì Long Man Ngân đang sắp xếp hành lý của mình.
“Mẹ...” Thủy An Lạc vừa đến liền lập tức bổ nhào vào lòng Long Man Ngân.
Sở Ninh Dực hơi gật đầu với Lạc Vân coi như chào hỏi.
Long Man Ngân đưa tay vuốt ve khuôn mặt của Thủy An Lạc rồi mới trầm giọng nói: “Để mẹ nhìn xem nào, có bị thương ở chỗ nào không?”
“Bị thương?” Thủy An Lạc nhìn Long Man Ngân rồi theo bà ngồi xuống: “Tại sao con lại bị thương chứ?”
“Lúc trước mẹ thấy tin thành phố A dạo này không yên ổn, chuyện lại xảy ra ngay cạnh bệnh viện của con cho nên mới lo lắng.” Long Man Ngân nhíu mày nói.
“Không có gì, con không sao cả.” Thủy An Lạc cười híp mắt trả lời. “Hơn nữa việc này cũng không nghiêm trọng như vậy đâu, anh Sở đã xử lý hết cả rồi ạ.”
Long Man Ngân ngẩng đầu nhìn về phía Sở Ninh Dực: “Trước lúc tới, Lạc Vân đã nói với mẹ, chuyện lần này là do Viên Giai Di làm đúng không?”
Sở Ninh Dực ngồi xuống ghế sofa đối diện hai người rồi khẽ gật đầu.
“Hôn lễ có bị ảnh hưởng gì không?” Long Man Ngân hỏi.
“Con sẽ cố gắng giải quyết xong trước hôn lễ.” Sở Ninh Dực lập tức cam đoan.
Long Man Ngân nhíu mày.
“Mẹ, thật sự không nghiêm trọng như thế đâu mà, mẹ không cần phải lo lắng đâu.” Thủy An Lạc lại cười tít mắt nói.
Long Man Ngân vỗ vỗ lên mu bàn tay của cô rồi lại tiếp tục hỏi Sở Ninh Dực: “Trong khoảng thời gian này con có gặp Bạch Dạ Hàn không?”
Bạch Dạ Hàn?
Sở Ninh Dực với Thủy An Lạc liếc nhìn nhau một cái.
Thủy An Lạc nói: “Lúc trước có gọi điện thoại tới, anh Sở có đi gặp.”
Sắc mặt của Long Man Ngân khẽ biến, giữa hàng lông mày lại xuất hiện thêm mấy phần lo lắng.
“Mẹ muốn nói Bạch Dạ Hàn là người của bà ngoại sao?” Thủy An Lạc lên tiếng hỏi.
Long Man Ngân lắc lắc đầu rồi nhìn về phía Lạc Vân.
“Cái người tên Bạch Dạ Hàn này rất kỳ quái.” Lạc Vân trầm giọng nói: “Bạch Dạ Hàn có chín người chị. Lúc cha của Bạch Dạ Hàn sáu mươi tuổi thì một tình nhân của ông ta sinh ra Bạch Dạ Hàn! Đáng tiếc từ nhỏ người này đã ốm yếu, năm mười tuổi được một thần y mang đi, nếu không nhầm thì vị thần y đó chính là Long Nhược Sơ.”
Thủy An Lạc nhìn về phía Sở Ninh Dực, anh khoanh hai tay trước ngực: “Lúc trước con với cậu ta từng gặp mặt, nhưng mà chưa kịp nói gì thì cậu ra đã đi rồi.”
“Bạch Dạ Hàn quay về thành phố A, mẹ con có chút không yên lòng.” Lạc Vân nhàn nhạt nói.
Cho nên hai người họ tới đây không phải vì Viên Giai Di mà là vì Bạch Dạ Hàn.
Thủy An Lạc đưa tay xoa bụng mình một cái: “Nhưng mà kiểu gì bà ngoại cũng sẽ chờ con sinh đứa bé này ra bằng được! Cho nên...”
“Cái mẹ con lo lắng chính là sợ Bạch Dạ Hàn sẽ làm gì đó bất lợi cho hai đứa.” Lạc Vân tiếp tục nói.
Long Man Ngân gật đầu: “Mẹ biết Viên Giai Di không đủ gây nên sóng gió gì, thế nhưng cái người Bạch Dạ Hàn này lại khiến mẹ thấy lo lắng.”
Thủy An Lạc vẫn cảm thấy không sao cả, chỉ cần Bạch Dạ Hàn không làm việc cho bà ngoại thì chắc chắn anh ta sẽ không làm gì hai người bọn họ.
Sở Ninh Dực khẽ nhíu mày, anh vẫn bận rộn chuyện của Viên Giai Di cho nên quên mất cái tên Bạch Dạ Hàn này, cho nên phải nói lần này mẹ vợ anh trở về rất đúng lúc.
Thủy An Lạc quay qua nhìn Sở Ninh Dực thì thấy anh đang nhíu mày, chẳng lẽ Bạch Dạ Hàn này đúng là một cái mầm họa ngầm sao?
Bình luận facebook