George bất đắc dĩ nhìn cảnh này, đã sớm biết có ngày này mà sao lúc trước còn làm như vậy?
Anh ta vừa nhận điện thoại vừa nhìn Phong Phong đang định đi tới đó liền cuống cuồng cầm di động xuống xe: “Là điện thoại của cô Cố!”
Phong Phong dừng bước lại rồi quay đầu nhìn George: “Cố Thanh Trần?” Cô nàng đó gọi điện cho anh ta làm gì?
George gật đầu rồi đưa điện thoại di động cho Phong Phong.
Phong Phong tức giận nhận điện thoại, thế nhưng nghe xong lại nhíu mày: “Nhanh vậy sao?”
“Lão Đại bảo thế, tôi còn cách nào khác chắc?” Cố Thanh Trần tỏ vẻ bất đắc dĩ nói: “Cho nên anh nhanh nhanh xếp trống lịch trình của mình đi.”
“Tôi biết rồi.” Phong Phong nói xong thì ném luôn di động cho George: “Về thôi.”
Về?
Phong Phong nói “về” á?
Anh ta cứ tưởng Phong Phong lại muốn đại chiến một hồi với cô Kiều ấy chứ?
Kiều Nhã Nguyễn quay lại nhìn cái xe đang rời đi, khóe môi của cô khẽ cong lên. Quả nhiên là làm một Ảnh đế cũng rất bận rộn, cơ mà bận rộn cũng tốt, anh ta bận rộn thì cô sẽ được giải phóng.
***
Ngoài cửa bệnh viện, gió đêm hiu hiu thổi.
Thủy An Lạc đứng cạnh xe nhìn Sở Ninh Dực đang đứng nói chuyện với người nọ cách đó không xa. Mà người nọ không phải ai khác mà chính là người đã xuất hiện ngay trước khi bọn họ rời đi - Sư Hạ Dương.
Không phải nói chỉ nói chuyện với nhau một lần thôi sao? Từ lúc nào mà quan hệ giữa hai người tốt đến mức có thể gặp mặt nhau nói chuyện thế này?
Lúc Sở Ninh Dực bế Tiểu Bảo Bối quay lại thì Thủy An Lạc vẫn đang đứng cạnh xe.
“Không lên xe còn đứng đấy làm gì thế?” Sở Ninh Dực nói rồi mở cửa xe bước lên.
Thủy An Lạc cũng theo sau: “Hai người nói chuyện gì thế?”
“Ban nãy bảo em qua đó, chính em tự mình từ chối còn gì.” Đại ý là hiện tại muốn hỏi thì cũng đã muộn rồi!
Thủy An Lạc giật giật khóe miệng nhìn cái tên đàn ông keo kiệt này. Cô không muốn gặp mặt Sư Hạ Dương không được chắc? Nhưng mà cô đâu nói là cô không muốn biết chuyện gì xảy ra đâu?
Thủy An Lạc muốn hỏi nhưng Sở Ninh Dực lại ôm Tiểu Bảo Bối rồi nhắm mắt lại, có vẻ như đang nghỉ ngơi.
Tiểu Bảo Bối ghé vào lòng ba, cánh tay nhỏ bé cũng ôm chặt lấy Sở Ninh Dực, bàn tay nhỏ cũng túm chặt quần áo của anh đồng thời cũng nhắm mắt lại ngủ.
Hai cha con nhà này giống nhau y xì đúc.
Thủy An Lạc đưa tay xoa mặt con trai bảo bối một cái: “Trưa nay không ngủ à?” Bình thường Tiểu Bảo Bối rất ít khi ngủ buổi chiều.
Buổi chiều?
Sở Ninh Dực mở mắt ra rồi cúi đầu nhìn con trai trong lòng. Cái thằng nhóc một tuổi xấu xa, thời gian nghỉ trưa đã khiến toàn bộ công ty không được yên thì sao mà ngủ được?
Bây giờ mấy cán bộ cấp cao của công ty vừa nghĩ đến cái thằng nhóc này cũng sợ mất mật rồi.
“Không ngủ.” Sở Ninh Dực vừa nói vừa vỗ nhè nhẹ lên lưng con trai, lúc này đang ngủ rất an ổn.
“Được rồi, hôm nay Viên Giai Di tới tìm em.” Thủy An Lạc thấy Tiểu Bảo Bối ngủ rồi thì không tiếp tục trêu chọc con trai nữa mà nói với Sở Ninh Dực.
Sở Ninh Dực nhíu mày: “Cô ta nói gì?”
“Còn có thể nói gì nữa, dọa dẫm em một hồi thôi! Cơ mà cô ta cũng chẳng làm gì được em cả.” Thủy An Lạc kiêu ngạo nói.
Sở Ninh Dực gật đầu: “Đến khi khống chế được những kẻ mà cô ta đưa tới là có thể giải quyết cô ta rồi, nhanh thôi.” Sở Ninh Dực trầm giọng nói.
Thủy An Lạc tựa ở đầu vai của anh. Cô cũng đâu để ý chuyện vấn đề giải quyết nhanh hay không, chỉ cần có anh ở bên cạnh thì cô tin chắc rằng Viên Giai Di có mang nhiều người tới hơn nữa cũng chẳng có tác dụng gì.
“Chân của Viên Giai Di thì sao?” Thủy An Lạc hỏi.
“Cô ta tìm được một bác sĩ tự cho là đúng.” Sở Ninh Dực thản nhiên nói.
Thủy An Lạc ngẩng đầu lên nhìn anh một cách hiếu kỳ: “Anh biết người đó là ai à?”
Nếu không tại sao anh lại nói câu “tự cho là đúng” như vậy?
Bình luận facebook