Trong đám người đông đúc náo nhiệt, hầu hết đều là sinh viên.
Kiều Nhã Nguyễn không ngờ Thủy An Lạc lại đưa cả Mặc Lộ Túc tới, thế nên lúc trông thấy anh, cô hơi bất ngờ.
Mặc Lộ Túc vẫn dịu dàng chào hỏi Kiều Nhã Nguyễn, sau đó ngồi xuống cạnh cô.
Tiểu Bảo Bối thấy mẹ quay lại liền vươn tay đòi mẹ bế.
Thủy An Lạc đón lấy con trai rồi mới ngồi xuống đối diện hai người họ.
Tuy nói yêu đơn phương thất bại, nhưng gặp lại nhau thế này, con tim bé nhỏ của Kiều Nhã Nguyễn vẫn không nhịn được mà đập chệch một nhịp.
“Đàn anh, trùng hợp ghê.” Kiều Nhã Nguyễn cười ha hả, dưới ánh mắt khó xử còn trừng Thủy An Lạc một cái.
Thủy An Lạc trưng ra vẻ mặt vô tội, cô cũng chỉ tình cờ gặp anh thôi mà.
“Anh muốn ăn gì, hôm nay Lão Phật Gia mời đấy, cứ gọi thoải mái.”
“Dựa vào cái gì mà tao phải mời?” Kiều Nhã Nguyễn quạu.
Thủy An Lạc lại tỏ ra vô tội nói: “Thì nhận bao lì xì của anh Sở xong tự mày nói mà.”
Kiều Nhã Nguyễn: “...”
Má nó, cô nói mời khách, nhưng không có nói là mời đối tượng trước đây đơn phương!
“Ha ha...” Tiểu Bảo Bối bật cười khanh khách, còn thò tay ra tóm lấy cái cánh gà để ăn.
“Mày chỉ xót cho ví tiền của anh Sở nhà mày thôi chứ gì?” Kiều Nhã Nguyễn hừ lạnh.
“Xì, tao xót tao đây này, hồi đó lúc bẫy Phong Phong, tao gọi mày cùng bẫy, thế sao giờ mày ăn được tiền của anh Sở mà không chia cho tao một nửa hả?” Thủy An Lạc nghiến răng nghiến lợi nói.
Kiều Nhã Nguyễn: “...”
“Để anh mời cho, coi như chúc mừng các em cuối cùng cũng sắp tốt nghiệp luôn.” Mặc Lộ Túc khẽ cười nói.
Dáng vẻ hiện tại, như thể trở lại khi tất cả bọn họ đều còn đang đi học.
Ít nhất đây là cảm giác mà anh thích.
“Sao có thể để anh mời được, đã nói là em mời rồi mà.” Kiều Nhã Nguyễn lại nhìn anh cười.
Thủy An Lạc cúi đầu nhìn con trai: Mẹ nuôi của con đúng là đồ mê trai.
Tiểu Bảo Bối: Thế lúc mẹ nhìn daddy mà còn chảy nước dãi thì sao!
Thủy An Lạc:...
Không thể nói chuyện vui vẻ được nữa rồi!
“Ăng, ăng~” Tiểu Bảo Bối không với được nên cuống lên, khẩn thiết nhìn mẹ nói.
“Con ăn nhiều quá rồi, ăn nữa đau bụng lát về ba lại mắng mẹ đấy.” Thủy An Lạc nói thế nhưng vẫn cấu một miếng thịt nhét vào miệng của cu cậu.
“Chậc chậc chậc, sống đúng là chẳng gương mẫu gì cả.” Kiều Nhã Nguyễn trêu.
“Mày lượn đi.” Thủy An Lạc cười mắng một tiếng, rồi đặt Tiểu Bảo Bối xuống đất.
Tiểu Bảo Bối tay bám vào bàn, mắt đảo quanh, cuối cùng bước chầm chậm tới bên cạnh Mặc Lộ Túc, chạm vào chân anh một cái rồi lại chạy thật nhanh về chỗ mẹ, còn cười xấu nữa.
Mặc Lộ Túc không hiểu, thằng nhóc đang làm gì vậy?
Tiểu Bảo Bối thấy Mặc Lộ Túc chú ý đến mình rồi lại chạy tới chọc anh cái nữa, sau đó lại chạy về chỗ mẹ.
Thằng nhỏ này chẳng sợ người lạ chút nào. Hễ gặp người không quen, chỉ cần là người quen của ba mẹ thì nhóc đều sẽ tới trêu người ta, để người ta chú ý đến nhóc.
“Nó trêu anh đấy, con gọi chú đi.” Trước đây thì gọi bác, nhưng hồi đó cô chưa biết mối quan hệ giữa Sở Ninh Dực và Mặc Lộ Túc, giờ không thể gọi bác được nữa rồi.
“Cú, cú...” Tiểu Bảo Bối lảnh lót gọi.
“Thằng ngốc này, là chú, không phải là cú.” Thủy An Lạc véo véo mặt nhóc.
Tiểu Bảo Bối cũng chẳng quan tâm. Nhóc có thể gọi ra được đã là tốt lắm rồi đấy.
Mặc Lộ Túc nhìn hai mẹ con mắt lớn mắt nhỏ nhìn nhau, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cuồi khổ, nhưng nụ cười đó cũng nhanh chóng biến mất.
Kiều Nhã Nguyễn không khỏi thở dài, cô rất hiểu cảm giác của Mặc Lộ Túc.
Cảm giác người mình thích, lại không thích mình!
Bình luận facebook