Lúc Tân Nhạc đến tới nơi thì cũng đã là bảy giờ, đúng vào lúc con hẻm này đông người nhất.
“Chen chết tôi rồi, sao các bà không nói cho tôi biết là ở bên này. Các bà không biết chứ tôi chen từ đầu ngõ vào đây suýt thành cái bánh kẹp luôn rồi đây này.” Tân Nhạc vừa oán thán vừa ngồi xuống cạnh Thủy An Lạc. Nhưng khi thấy Mặc Lộ Túc ngồi đối diện, Tân Nhạc liền ngẩn ra, vội nuốt hụm nước vừa uống xuống, xấu hổ nói: “Em, em chào anh.”
Mặc Lộ Túc khẽ gật lại.
Tân Nhạc dựa vào Thủy An Lạc, khẽ nói vào tai cô: “Sao các bà không nói là có cả đàn anh ở đây hả?”
“Trùng hợp gặp nhau thôi.” Thủy An Lạc thấp giọng đáp.
Tiểu Bảo Bối lại thấy một cô mới tới, bắt đầu giở trò cưa cẩm.
Kiều Nhã Nguyễn xách một két bia tới. Thủy An Lạc không uống được nên chỉ có thể uống nước lọc.
Cuối cùng ông chủ cũng bê cá nướng và mấy món nướng mà sau đó họ đã gọi lên.
Nhiệt độ quá cao, Tiểu Bảo Bối chui tọt trong lòng mẹ, có vẻ như không thể chịu nổi cái nhiệt độ này.
Thủy An Lạc đỡ nhóc ngồi tử tế trên chân mình, tay còn lại đẩy cái đĩa cá nướng kia xích ra: “Không sao, không sao.”
“Đi, đi...” Tiểu Bảo Bối bĩu môi nói, ở đây chẳng tốt chút nào.
“Con trai ngoan, còn chưa ăn cơm mà con đã muốn đi rồi à?” Thủy An Lạc nói rồi hôn lên mặt nhóc một cái. “Lát nữa ba tới thì hai mẹ con mình sẽ về nhé.”
Tiểu Bảo Bối lại bĩu môi, được rồi, nhóc chờ ba đến vậy.
Mọi người nói đủ chuyện trên trời dưới đất với nhau, từ truyện quá khứ đến tương lai.
“An Lạc, dù có thế nào tôi cũng phải gửi tới bà một lời xin lỗi.” Tân Nhạc nói rồi lại cầm cốc bia lên đưa về phía Thủy An Lạc: “Mấy năm trước, tôi cũng làm rất nhiều chuyện có lỗi với bà, nhưng vẫn chưa xin lỗi bà tử tế lần nào, nhưng vẫn phải nói, xin lỗi bà nhé.”
Dù sao thì sau khi tốt nghiệp, mọi người đều phân tán khắp nơi, có lẽ sẽ không bao giờ gặp lại nhau được nữa.
Kiều Nhã Nguyễn cúi đầu, vẫn tiếp tục uống.
Thủy An Lạc thấy sống mũi cay cay, cũng cầm cốc nước của mình lên, “Hồi đó bà đúng là đáng ghét thật, nhưng bà cũng không thật sự hại gì tôi cả, không sao.”
So với những người và những chuyện sau đó cô gặp phải, thì Tân Nhạc thật sự không hề làm hại gì cô cả.
Tân Nhạc cười, cạn sạch cốc bia.
“Kiều Nhã Nguyễn, trước đây tôi luôn cảm thấy bà rất ngốc, nhưng giờ lại cảm thấy tôi với bà cũng chẳng khác gì nhau.” Mà cô còn chẳng có nổi một người bạn nào.
Kiều Nhã Nguyễn không vui, “Thế nào gọi là tôi ngốc hả?”
“Bà vì Thủy An Lạc mà chiếm dụng loa phát bài thi cấp bốn của trường, thế không ngốc thì là gì? Còn nữa...”
“Được rồi, được rồi, chuyện từ tám kiếp nào rồi chứ.” Kiều Nhã Nguyễn vội cắt ngang lời cô.
Bầu không khí dần trở nên tình cảm thân thiết hơn.
Dù sao thì họ cũng đã sống chung với nhau ba năm rưỡi.
Ba người đang thương cảm, phía trước bỗng trở nên hỗn loạn.
Tất cả không hẹn mà cùng nhìn qua, chỉ thấy không ít người đã chạy từ đây ra, sau đó lại có cảnh sát chạy ngược lại.
Lục soát?
Bốn người đưa mắt nhìn nhau, chỉ là một hẻm bán đồ ăn vặt thôi, đâu phải quán bar đâu, lục soát cái quái gì chứ?
Mắt Mặc Lộ Túc sầm xuống, nhưng anh không nói gì cả.
May mà mọi người ra ngoài đều mang theo chứng minh thư, nếu không lần này chắc chắn sẽ bị đưa đi mất.
“Cháu nói chứ chú cảnh sát ơi, các chú không tới quán bar mà lục soát, sao lại không tha cho cả cái hẻm bán đồ ăn vặt này vậy ạ?” Kiều Nhã Nguyễn nhìn một anh cảnh sát đẹp trai, không nhịn được trêu một câu.
“Cô còn lớn tuổi hơn tôi đấy, đừng có gọi tôi là chú.” Anh cảnh sát kia kiêu ngạo nói, sau đó trả lại chứng minh thư cho Kiều Nhã Nguyễn, “Ăn xong thì mau rời khỏi chỗ này đi.”
“Cậu em cảnh sát à, xảy ra chuyện gì vậy?” Thủy An Lạc lại hỏi, không cho gọi chú, vậy thì gọi em là được chứ gì.
Truyện đang hot:
Tình Nhân Đẳng Cấp Thế Giới
Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
Cám ơn các bạn đọc đã ủng hộ
Top truyện hay nhất do độc giả bình chọn trên
Vietwriter.com
Bình luận facebook