Thủy An Lạc đi lòng vòng trong phòng, giống như đang cố bình ổn lại tâm trạng của mình.
Cuối cùng cô quay đầu lại nhìn Kiều Nhã Nguyễn: “Nhập ngũ, hai năm?”
“Ừ, hai năm, có lẽ sau khi trở về, anh ta đã có người mình thích, tao cũng có thể hết hy vọng trong hai năm đó.” Kiều Nhã Nguyễn hít sâu, sau đó ngẩng đầu nhìn Thủy An Lạc: “Yên tâm, hai năm sau chị đây tuyệt đối sẽ xuất hiện đầy phong cách ở trước mặt mày.”
Thủy An Lạc nhìn Kiều Nhã Nguyễn đứng lên, bước qua ôm lấy cô ấy, “Được rồi, hai năm, tao chờ mày trở lại, nữ sĩ quan.”
“Xước hết mặt tao rồi, trên đầu mày là cái quỷ gì thế.” Kiều Nhã Nguyễn ghét bỏ đẩy Thủy An Lạc ra.
Thủy An Lạc lùi lại một bước, vênh mặt nhìn cô.
Kiều Nhã Nguyễn đặt hai tay lên vai cô: “Tao sẽ sống thật tốt.”
“Được rồi, tuy rằng Phong điên có thể sẽ rất đau lòng, thế nhưng tao cũng chẳng đồng cảm với anh ta chút nào, đáng đời.” Thủy An Lạc giận dữ nói.
Nên để Phong điên nếm trải một bài học, nếu không chắc cả đời này anh ta cũng không biết mình nên trân trọng điều gì mất.
Thủy An Lạc bỗng nghĩ đến những gì Sở Ninh Dực nói với cô trước đó. Hai người này, đều cần thay đổi một vài thứ.
“Sở Ninh Dực đã sớm biết rồi đúng không?” Thủy An Lạc mở miệng hỏi, cho nên trước đó mới có thể nói những lời này, quả nhiên là Sở đại tiên tựa như thần tiên mà.
Kiều Nhã Nguyễn gật đầu: “Ừ, Sở tổng biết từ lâu rồi.”
Thủy An Lạc thở dài, được rồi, anh Sở cũng không thấy đau lòng cho anh em mình. Nghĩ kĩ thì chắc mọi người cũng đã quyết định xong đâu vào đó hết cả rồi. Nếu vậy thì cô cũng không cần phải kiên trì thêm nữa làm gì.
Thủy An Lạc đang suy nghĩ thì di động lại đổ chuông lần nữa, có điều lần này là di động của Thủy An Lạc.
Thủy An Lạc bước qua cầm điện thoại lên, nhìn thấy tên trên màn hình hiển thị liền hơi sững ra.
“Ai thế?”
“Ba tao.” Thủy An Lạc nói, nhưng không nghe máy.
Kiều Nhã Nguyễn tò mò nhìn cô, “Sao lại không nghe thế?”
“Ba tao nhất định sẽ nói, thực sự không bớt thời gian ra được, cho nên không thể tham gia hôn lễ của tao.” Thủy An Lạc thở dài nói.
“Đúng rồi, mày còn có ba làm Thủ trưởng. Sau này tao có thể đi cửa sau được đúng không?” Kiều Nhã Nguyễn chép miệng nói.
“Cút ngay.” Thủy An Lạc cười mắng một tiếng, cuối cùng vẫn nghe máy, “Ba...”
“Lạc Lạc, ngày hôm nay ba...”
“Con biết rồi, ba bận, ba bận, không về được.” Thủy An Lạc buồn bực nói.
“Xin lỗi nhé, có thời gian ba nhất định sẽ đền bù cho con.” Thủy Mặc Vân áy náy nói.
“Hôn lễ còn có thể bù được ạ? Ba không đến vậy thì đành phải để chú Lạc dẫn con vào lễ đường thôi.” Thủy An Lạc cúi đầu, giọng điệu lại càng tỏ ra khó chịu hơn.
Thủy Mặc Vân ở đầu bên kia yên lặng một lúc, sau đó mới lên tiếng: “Bảo bối, hôn lễ kiểu Trung Quốc là con và Ninh Dực cùng đi vào, không cần người dắt.”
Thủy An Lạc: “...”
Thủy An Lạc chớp mắt, ngơ ngẩn cả người.
Thủy Mặc Vân thở dài: “Con gái ngốc của ba, được rồi, ba còn có việc, bảo bối tân hôn vui vẻ nhé.”
Thủy An Lạc còn định nói gì đó, nhưng bên kia đã cúp điện thoại trước.
Kiều Nhã Nguyễn đầy thương cảm nhìn cô, “Nói mày não tàn mày còn ấm ức. Kẻ ấm ức phải là hai chữ não tàn kia kìa?” Kiều Nhã Nguyễn tặc lưỡi.
Thủy An Lạc: “...”
“Mấy người sao có thể như vậy được hả. Hôm nay là hôn lễ của tao đấy! Không thể nói câu nào dễ nghe được à?” Thủy An Lạc bực mình ngồi xuống giường.
“Dễ nghe à, chỉ có anh Sở nhà mày nói với mày thôi. Bọn tao có nói dễ nghe thế nào cũng không dễ nghe được như thế đâu, mày nói xem có đúng không.” Kiều Nhã Nguyễn cười híp mắt ghé bên tai cô nói.
Lúc này bỗng có tiếng gõ cửa vang lên.
Bình luận facebook