Sở Ninh Dực cũng đang nhìn Thủy An Lạc. Đây là lần thứ ba anh thấy cô mặc bộ váy này, thế nhưng vẫn khiến anh kinh ngạc như trước.
Sở Ninh Dực bước từng bước tiến vào. Kiều Nhã Nguyễn tự động nhường đường, lùi đến bên cạnh Phong Phong.
Phong Phong cúi đầu nhìn Kiều Nhã Nguyễn, ánh mắt đầy thâm thúy.
Kiều Nhã Nguyễn lại không nhìn anh ta mà nhìn Sở Ninh Dực bế Thủy An Lạc lên.
Thủy An Lạc vươn tay ôm lấy cổ của Sở Ninh Dực, thấp giọng nói: “Lần trước, là em một mình đi xuống lầu.”
“Lần này, anh sẽ không để em phải đi một mình nữa, anh sẽ bế em đi.” Sở Ninh Dực thấp giọng nói.
“Này, hai vị, không phải không có thời gian à? Nhanh lên.” Kiều Nhã Nguyễn vội vàng cắt đứt hành vi ngược cẩu này của hai người, đi lên phía trước mở đường cho bọn họ.
Phía dưới có tổng cộng ba mươi sáu chiếc xe, đi đầu là chiếc Lamborghini của An Phong Dương. Trên xe của anh chỉ có một mình Mân Hinh. Đây cũng là cách trực tiếp nhất để giới thiệu Mân Hinh với công chúng.
Sở Ninh Dực bế Thủy An Lạc lên xe, sau đó mời vòng qua bên kia xe bước lên.
Phù rể phù dâu ngồi trên chiếc xe phía sau. Phong Phong tự động mở cửa xe ra cho Kiều Nhã Nguyễn. Lần này Kiều Nhã Nguyễn cũng không cự nự gì anh ta mà chỉ cúi người đi vào.
Phong Phong lại tiếp tục sửng sốt, khóe miệng vẫn mím chặt cuối cùng cũng thấp thoáng ý cười.
Sau khi bọn họ sau lên xe, An Phong Dương liền khởi động xe đầu tiên.
An Phong Dương đeo tai nghe, vừa hay có thể nói chuyện với Sở Ninh Dực.
Mân Hinh đặt một chiếc laptop mini trên đầu gối. Cô đang xem số liệu và bản đồ trên đó.
“Nói cách khác, kế hoạch trước kia của các anh và kế hoạch Phong Phong phản bội đã gặp trở ngại, lần này sẽ bắt Long Nhược Sơ luôn à?” Mân Hinh mở miệng hỏi.
“Viên Giai Di ngốc hơn suy đoán của bọn anh nhiều, vốn định để Phong Tứ dụ dỗ cô ta, nhưng giờ xem ra bọn anh đã đánh giá cô ta quá cao, cô ta đã tự nhảy ra rồi.” An Phong Dương nhếch khóe miệng, thản nhiên nói, “Nhưng cũng phải cảm ơn Mặc Lộ Túc đã giúp chúng ta chọc giận được Viên Giai Di.”
“Mặc Lộ Túc thật là tốt với Lạc Lạc.” Mân Hinh thở dài.
“Lời này không thể để cho tên kia nghe thấy được, nếu không hũ dấm lại đổ đấy.” An Phong Dương chép miệng.
Mân Hinh nghe vậy khẽ bật cười, tiếp tục chú ý tình hình bên khách sạn.
Trong chiếc xe của phù rể.
Kiều Nhã Nguyễn liên tục cúi đầu nghịch di động, còn Phong Phong thì rõ ràng ngồi không yên chút nào.
“Đêm qua...”
Kiều Nhã Nguyễn ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn anh ta, “Đêm qua làm sao? Uống nhiều nói linh tinh thôi.”
Phong Phong nhíu mày: “Kiều Nhã Nguyễn em nghiêm túc hơn được không?”
“Ai da, anh nói chuyện với ai thế?” Kiều Nhã Nguyễn buông di động trong tay xuống, “Phong Ảnh Đế, hôm nay là hôn lễ của Lạc Lạc, tôi và anh đình chiến. Anh đừng rảnh rỗi đi gây sự nữa.”
“Kiều Nhã Nguyễn, tôi đang nói về chuyện của chúng ta.” Giọng nói Phong Phong rõ ràng có chút hậm hực.
“Chúng ta? Từ này không dễ nghe chút nào cả.” Kiều Nhã Nguyễn chép miệng, sau đó lại tiếp tục nghịch di động.
Phong Phong thở hắt ra một hơi, giống như bị sự thờ ơ của cô làm cho bực bội.
Được lắm, chờ đến lúc hôn lễ, xem anh trừng trị cô nàng không biết tốt xấu này thế nào.
“À, hôm nay là hôn lễ của Tiểu Lạc Tử nhà tôi, đừng để mẹ anh tới quấy rối đấy.” Kiều Nhã Nguyễn vừa chơi game, vừa mở miệng nói.
Thân thể Phong Phong hơi sững lại một chút. Mẹ anh ta chính là vấn đề lớn nhất giữa bọn họ.
Chuyện Kỳ Nhu, cô ấy còn có thể vượt qua, vì sao chuyện của mẹ anh ta cô ấy lại không thể chấp nhận chứ?
Riêng chuyện này Phong Phong thật sự không thể hiểu nổi.
Bình luận facebook