“Cho nên, thế này là tự tìm vào chỗ chết à.” Thủy An Lạc lật người lại rồi nằm lên hai chân của Sở Ninh Dực: “Chắc chắn Phong Phong sẽ không cưới cô công chúa Lisa gì đó đâu.”
Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn bộ dạng nghiến răng nghiến lợi của cô rồi cúi đầu hôn lên trán của cô: “Hòn đảo này anh nhất định phải lấy được, có điều cần Lạc Vân ra mặt.”
“Ba Lạc của em á?” Thủy An Lạc nói rồi ngồi dậy nhìn Sở Ninh Dực: “Đừng bảo anh thiếu tiền nhé?”
Thủy An Lạc vừa nói xong đã bị Sở Ninh Dực vỗ đầu một cái, anh mà thiếu chút tiền này sao?
“Em cảm thấy với quan hệ của anh với Phong Phong mà hoàng tộc nước M sẽ đồng ý để anh tham gia đấu giá sao?” Sở Ninh Dực nhìn vợ ngốc nhà mình một cách khinh bỉ, thế nhưng lại đột nhiên cảm thấy mình không cần phải làm thế. Dù sao thì vợ ngốc nhà anh cũng chỉ có một chút nơ ron thần kinh như vậy thôi.
Thủy An Lạc: “...”
“Em đã bảo rồi mà, quan hệ giữa bọn anh thân thiết quá như vậy sớm muộn gì cũng xảy ra vấn đề.” Thủy An Lạc hầm hừ nói.
Sở Ninh Dực kéo cô nằm xuống đùi mình.
“Em biết quá nhiều sẽ bị diệt khẩu đấy.” Sở Ninh Dực nhéo mũi của cô rồi lại tiếp tục xem tivi.
Thủy An Lạc ghét bỏ đẩy tay của anh ra, nói: “Thế để em nói với ba Lạc nhé? Nhưng nhỡ đâu ba Lạc cũng muốn hòn đảo kia thì làm thế nào? Dẫu sao đây cũng là làm ăn mà.”
“Ông ấy không cần nó đâu.” Sở Ninh Dực nhàn nhạt nói.
“Tại sao? Có tiền mà không kiếm à?” Thủy An Lạc tò mò hỏi.
“Cái này có liên quan đến một vị công chúa khác của nước M, người đó với ba dượng của em có chút quan hệ mờ ám.” Sở Ninh Dực nói rồi cúi đầu nhìn hai mắt đang phát sáng của Thủy An Lạc.
“Bát quái, anh mau nói xem, chẳng phải ba dượng của em chỉ thích mẹ em thôi sao?” Thủy An Lạc kích động ngồi bật dậy rồi chớp chớp mắt nhìn Sở Ninh Dực.
“Lúc trước anh từng nghe người khác nói, lúc ba dượng của em còn trẻ thì được vị công chúa kia theo đuổi một cách điên cuồng, thậm chí còn lấy đảo kim cương làm của hồi môn để gả cho Lạc Vân, sau đó thì anh không biết.” Sở Ninh Dực nói.
“Lấy đảo kim cương làm của hồi môn á, chậc chậc chậc, đúng là giàu có thật.” Thủy An Lạc thở dài: “Cô công chúa đó xấu xí lắm à? Nên ba Lạc em mới không để mắt tới người ta chứ?”
“Rất đẹp, nghe nói là đệ nhất mỹ nhân của nước M, thậm chí còn từng thi hoa hậu thế giới, nhưng sau khi vị công chúa đó chết thì tất cả những tin tức liên quan đến bà ấy đều biến mất.” Sở Ninh Dực cũng cảm thấy tò mò. Anh không thể phủ nhận rằng đã là đàn ông thì đều thích phụ nữ đẹp, thế nhưng Lạc Vân lại từ chối rất dứt khoát.
“Đệ nhất mỹ nhân sao, là đẹp theo kiểu Anh Xinh Trai á?” Thủy An Lạc chậc chậc nói, dù sao thì Anh Xinh Trai của cô cũng rất đẹp thật.
“Có lẽ, nhưng nghiêng về phía vẻ đẹp của Phong Tứ, bà ấy là người đẹp để đứng trên sân khấu.” Sở Ninh Dực nói rồi đổi kênh để xem các tin tức khác.
Thủy An Lạc lại nằm xuống, rồi đưa tay chọt chọt cái cằm của mình, đẹp kiểu như Phong Phong thì cũng là đẹp lắm rồi, nhất là khi gương mặt đó là của một người phụ nữ.
“Em vẫn cảm thấy Phong Phong với mẹ của anh ta chẳng giống nhau chút nào. Mẹ của anh ta làm sao sinh được một người con đẹp như Phong Phong chứ.” Thủy An Lạc chậc lưỡi. Mặc dù mẹ Phong cũng thuộc loại có khí chất, thế nhưng nếu so với Phong Phong thì bà ta kém xa lắc.
Vẻ đẹp của Phong Phong mà đặt trên một gương mặt của phụ nữ rồi bỏ bớt đi sự đàn ông trên đó thì Thủy An Lạc cũng không dám nghĩ đó là một mỹ nhân đẹp đến cỡ nào.
Thủy An Lạc vừa dứt lời thì Sở Ninh Dực lập tức nhìn cô, nửa ngày sau mới nhỏ giọng nói: “Nói như vậy thì anh cũng cảm thấy hai người đó chẳng có chút nào giống nhau.”
“Chẳng lẽ Phong Phong không phải là con ruột sao?” Thủy An Lạc cười khanh khách nói: “Đùa thôi, anh đừng coi là thật.”
Sở Ninh Dực nắm lấy tay của cô, có phải là quan hệ ruột thịt thật hay không anh cũng không biết nữa.
Bình luận facebook