Khóe miệng Kiều Nhã Nguyễn hơi nhướng lên, vươn tay xoa đầu cô bé.
“Lát nữa ba con sẽ tới đón con, vui chưa?” Kiều Nhã Nguyễn nói, nhìn người đàn ông đang bước tới, theo bản năng liếc cánh tay anh, “Anh không sao chứ?”
Phong Phong nằm xuống ghế dài, hai chân bắt chéo lên nhau, “Không sao, chỉ là mấy đoạn diễn yêu đương nhăng nhít, có thể xảy ra chuyện gì chứ?”
Kiều Nhã Nguyễn tỏ vẻ khinh bỉ, không phải anh thích loại này sao?
“Vậy con đi chào tạm biệt cô Uyển Uyển đây, lát nữa phải về với ba rồi.” Tiểu Sư Niệm nói, lại chạy ngược trở lại.
Phong Phong liếc Kiều Nhã Nguyễn, “Cấm túc đã kết thúc từ lâu rồi đúng không, vậy mà bây giờ mới đến?” Cho nên Phong Ảnh đế rất tức giận.
Kiều Nhã Nguyễn lạnh lùng nhìn anh, chỉ nhìn anh thế thôi.
Trái tim Phong Phong đập thịch một tiếng, vội vàng đứng dậy, nở nụ cười nịnh nọt kéo cô ngồi xuống: “Em ngồi đi, em ngồi đi, không phải là vì anh nhớ em quá hay sao? Có nhớ anh không?” Phong Phong ngồi xuống bên cạnh Kiều Nhã Nguyễn, lấy lòng hỏi.
Kiều Nhã Nguyễn hừ một tiếng, không lên tiếng.
Tiểu Sư Niệm chạy đến bên cạnh Diệp Uyển Uyển đang tháo trang sức, giữ tay cô lại, “Cô ơi, lát nữa cháu thay đồ xong là phải về rồi.”
“Hôm nay phải về sớm thế à?” Diệp Uyển Uyển có chút tiếc nuối nói, “Cô còn định dẫn cháu đi ăn đồ ăn ngon nữa cơ.”
“Ba cháu sắp tới đón cháu rồi, cho nên hôm nay cháu không thể về nhà cùng Ba Đẹp Trai được, phải về sớm rồi.” Tiểu Sư Niệm cũng có chút luyến tiếc nhưng có thể ở bên cạnh ba, bé cũng thấy rất mãn nguyện.
Diệp Uyển Uyển tuy rằng vẫn lưu luyến nhưng lại không thể không để cô bé về với ba mình.
“Ừm, vậy ngày mai cô mang đồ ăn ngon đến cho cháu nhé?” Diệp Uyển Uyển nói, sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé.
“Cô ơi, Ba Đẹp Trai nói, tin tức trên báo cô đừng có tin, nhưng mà Ba Đẹp Trai hay xí hổ, ba sẽ không đích thân nói với cô đâu. Những người nói cô có quan hệ với Ba Đẹp Trai chỉ là đố kỵ với cô mà thôi.” Tiểu Sư Niệm nghiêm túc nói.
“Được rồi, cô biết rồi.” Diệp Uyển Uyển khẽ cười, dạo này cô ấy quả thực liên tục bị đám chó săn làm phiền, đến một câu nói riêng tư giữa cô và Phong Phong cũng chưa từng nói với nhau, sao có thể có quan hệ gì với anh được?
Thế nhưng những kẻ đó sẽ không tin lời cô, đạo diễn cũng chỉ nói, mỗi khi một bộ phim bắt đầu đều sẽ gặp scandal kiểu này, bảo cô không cần để ý.
Đáng tiếc, danh tiếng của Phong Phong quá lớn, những người phụ nữ có liên quan đến Phong Phong chỉ có nước bị chửi.
Dạo này cô bị rủa xả nhiều vô cùng.
“Cô ơi, cô ơi...” Tiểu Sư Niệm nhìn Diệp Uyển Uyển đang thất thần, không kìm được cất tiếng gọi.
Diệp Uyển Uyển hoàn hồn, “Cô không sao đâu.” Diệp Uyển Uyển nói, đứng dậy kéo Tiểu Sư Niệm ngồi xuống, “Vậy giờ cháu tháo trang sức ra trước nhé, để cô đi lấy quần áo cho cháu.” Diệp Uyển Uyển nói, mỉm cười xoay người đi lấy quần áo của Tiểu Sư Niệm.
Quần áo của diễn viên đều cất ở một nơi cố định, tủ quần áo Tiểu Sư Niệm ở ngay cạnh tủ của Diệp Uyển Uyển cho nên cô nhanh chóng mang quần áo của Tiểu Sư Niệm quay lại.
Lúc cô vừa quay trở lại, đi ngang qua tổ đạo cụ, vì đang mải suy nghĩ nên không để ý thấy nhân viên đạo cụ đang khiêng ba chiếc rương lớn.
Sư Hạ Dương đến đoàn làm phim liền gặp ngay Kiều Nhã Nguyễn, hỏi xem con gái ở đâu xong liền định đi tìm cô bé.
“Cô Uyển Uyển, cẩn thận!” Giọng nói kinh hoàng của Tiểu Sư Niệm đột nhiên vang lên.
Có điều cô bé còn chưa dứt lời, chiếc rương đã rớt từ trên vai nhân viên đạo cụ xuống.
Kiều Nhã Nguyễn vừa đứng dậy, đã có một bóng người lao qua nhanh hơn cô.
Bình luận facebook