Thủy An Lạc lại giật khóe miệng, anh zai à, anh đúng là tùy hứng thật đấy.
“Mẹ ơi, con muốn ăn tôm hùm đất.” Bánh Bao Đậu đang chơi trên thảm bỗng bò lại, nói.
Thủy An Lạc chớp mắt, nhìn con gái đang nhìn mình, xoa xoa mặt bé, “Con lại nhìn thấy gì thế? Đang mùa đông thế này ăn tôm hùm đất cái gì chứ?”
“Ba ơi, con muốn ăn tôm hùm đất, tôm hùm đất.” Bánh Bao Đậu kéo tay Sở Ninh Dực lắc lắc.
Sở Ninh Dực hơi nheo mắt lại nhìn, quả nhiên liền nhìn thấy trong tập tranh của Bánh Bao Rau có vẽ một con tôm rất to, chắc con bé này nhìn thấy nên mới muốn ăn đây mà.
“Được.” Từ trước đến giờ, chỉ cần con gái muốn gì anh đều chiều theo hết.
Thủy An Lạc: “...”
Sao lời của cô chẳng bao giờ có tác dụng như thế hả.
Sở Ninh Dực cầm điện thoại lên, bảo chú Sở ra chợ hải sản mua một ít tôm hùm đất về, tiện thể mua luôn hai con tôm hùm và một ít hải sâm gì gì đó nữa.
Chợ hải sản mà Sở Ninh Dực nói chính là chợ hải sản của Sở Thị nằm ngay cạnh biển, đó đều là hải sản thiên nhiên, không phải hàng nuôi, hơn nữa đều là đồ ngày nào cũng ra biển đánh bắt về.
Thế nên, hải sản của Sở Thị không phải ai cũng ăn được đâu.
“Lấy nhiều như thế về làm gì, để lâu lại hết tươi mất.” Thủy An Lạc cau mày nói.
Sở Ninh Dực hơi nhướng mày, lại nói thêm một câu, bảo mang sang An gia một ít.
Thủy An Lạc hiểu ra, đứng luôn dậy chạy vào nhà vệ sinh, quả nhiên những lúc thế này chỉ nghĩ tới tình nhân bé nhỏ của anh thôi.
Sở Ninh Dực khẽ cười, bỏ điện thoại xuống. Tiểu Bảo Bối vốn đang ngồi bên cạnh đọc sách, nghe thấy ba nói thế liền cảm thấy hài lòng. Dù gì thì cô thanh mai của nhóc hôm nay cũng về bên An gia rồi. Cô bé thanh mai của nhóc cũng thích ăn tôm hùm lắm.
Sau khi Thủy An Lạc đi ra, nhìn Tiểu Bảo Bối, lại nhìn Sở Ninh Dực, hai cái tên này đều chỉ nhớ tới người thương bên đó thôi.
Trẻ con không ăn được cay nên Thủy An Lạc bảo thím Ngô chuẩn bị một ít ngũ vị hương. Còn tỏi thì mấy vị tổ tông của Sở gia này không ai chịu động vào cả, thế nên Thủy An Lạc chọn một phần cay, một phần ngũ vị hương.
Sở Ninh Dực thấy Thủy An Lạc vào bếp chuẩn bị với thím Ngô rồi mới vào phòng làm việc xử lý nốt chuyện của mình.
“Tiểu Bất Điểm, con về nói với ba mẹ, bảo trưa không cần phải nấu cơm nữa.” Thủy An Lạc nói vọng từ bếp ra.
“Mẹ, mẹ nghĩ nhiều quá rồi, chú Tư với mẹ nuôi không có giác ngộ nấu cơm trưa đâu.” Tiểu Bảo Bối vừa đọc sách vừa nói.
Thủy An Lạc: “...”
Hình như con trai cô nói cũng có lý. Hai người đó ai cũng lười, huống hồ, Kiều Nhã Nguyễn vốn cũng không biết nấu ăn, giờ ở gần rồi, có khi nấu cơm là gì hai người họ cũng không biết nữa ấy.
Dù sao thì, so da mặt với nhau chắc chẳng ai thua ai đâu.
Không đến mười một giờ, chú Sở liền xách một cái thùng về, nói lúc đi ngang qua An gia đã tặng một thùng như thế rồi.
Chủ Sở xách hộ vào bếp rồi mới vào phòng làm việc, Sở Ninh Dực còn có việc tìm ông.
Bánh Bao Đậu và Tiểu Bất Điểm tò mò, cũng chạy vào bếp ngó xem. Một thùng tôm hùm đất đầy ặc, vẫn sống, hai con tôm hùm lớn thì đựng trong cái thùng khác. Tiểu Bất Điểm và Bánh Bao Đậu hiếu kỳ ngồi xổm xuống, cẩn thận sờ.
“Kẹp vào tay các con bây giờ.” Thủy An Lạc tóm lấy một con, “Ra ngoài đợi đi, không lát mẹ không cho ăn đâu.” Nói xong cô liền lấy con hải sâm ra cho hai bé con chơi, con này không cắn người.
Hai đứa nhỏ cầm con hải sâm vui vẻ chạy ra ngoài.
Bánh Bao Đậu và Tiểu Bất Điểm đi ra, đặt hải sâm lên cái đĩa nhỏ trên thảm, đó là chiếc đĩa đồ hàng của hai bé.
“Bẩn chết đi được.” Bánh Bao Rau cau mày, lạnh lùng lườm một cái.
Bình luận facebook