Tiểu Bảo Bối cũng liếc qua. Lúc này nhóc và Bánh Bao Rau đang cùng ngồi trên sofa xem sách, chỉ có điều sách của nhóc là sách chữ, còn Bánh Bao Rau thì vẫn xem sách ảnh.
Nhưng nhóc cũng thừa nhận, bày như thế đúng là bẩn thật.
Có điều, Bánh Bao Rau à, em không biết thế nào là con gái khó nuôi hơn cả tiểu nhân hả?
Vậy mà em còn dám chọc vào hai cô bé này.
Quả nhiên...
“Bẩn cũng có ai bắt anh nhìn đâu hả?” Bánh Bao Đậu hầm hừ.
“Đúng đấy, có động vào đồ của cậu không hả? Sao mà lắm chuyện thế? Anh Cả cũng có nói gì đâu.” Tiểu Bất Điểm cũng hầm hừ theo.
Tiểu Bảo Bối tỏ vẻ đồng tình nhìn qua cậu em mình. Nhóc nói rồi mà, sao có thể thốt ra câu đó như vậy chứ?
“Đừng có làm bẩn thảm nhà tôi.” Bánh Bao Rau không hề cảm thấy mình đang chiếm thế hạ phong, tiếp tục khinh bỉ, đó là chỗ để nhóc chơi đấy.
Tiểu Bảo Bối tiếp tục cúi đầu lẳng lặng xem sách, nhóc đã quá quen với cái cảnh này rồi.
“Xì, ai nói đây là thảm của cậu hả, có viết tên cậu trên đó không?” Tiểu Bất Điểm nói xong còn cố tình bỏ con hải sâm xuống thảm, đã thế còn để vào chỗ Bánh Bao Rau thường ngồi chơi nữa.
Bánh Bao Rau: “...”
Cậu ta là con gái đấy hả?
Chắc chắn không phải!
“Bao Đậu, em bớt chơi với cậu ta đi, vừa bẩn vừa nhếch nhác.” Bánh Bao Rau rời tầm mắt.
Tiểu Bất Điểm nghe vậy liền đứng phắt dậy, chống nạnh: “Cậu nói ai nhếch nhác hả? Cậu có từng thấy cô bé nào sạch sẽ như tôi chưa?”
Tiểu Bất Điểm là đứa bé nhỏ nhất trong năm đứa, nhưng không thể phủ nhận, bé con là đứa xinh xắn nhất. Tuy trông bé giống Phong Phong, nhưng ai từng thấy Công chúa Delia thì đều có thể nhìn ra, đứa bé này sau này lớn lên, e là sẽ không hề kém cạnh với vị Công chúa kia chút nào.
Bánh Bao Đậu cũng xinh xắn. Cô bé giống Sở Ninh Dực, nhưng không xinh kiểu sắc nét như Tiểu Bất Điểm, vẻ đẹp của bé còn có cả nét kín đáo của mẹ bé nữa.
Không phải kiểu sắc nét, nhưng lại khiến người ta thích nhìn.
Bánh Bao Rau liếc nhanh qua chiếc quần thể thao màu hồng và cả chiếc áo hồng của Tiểu Bất Điểm, vì nghịch hải sâm mà trên đó có dính chút nước.
Trong mắt một người mắc bệnh sạch sẽ ở mức độ nặng như Bánh Bao Rau, đây đã được tính là nhem nhuốc rồi.
Bánh Bao Đậu chọn đứng xem, dù sao thì nếu muốn cãi lại anh Hai cũng cần phải có kỹ thuật cao, nói chung đứng xem vẫn an toàn hơn.
Tiểu Bất Điểm tức giận, tay vẫn còn cảm giác dính dính vì vừa chạm vào hải sâm, thế rồi bé chạy tới chỗ sofa, tính bôi lên mặt Bánh Bao Rau.
Bánh Bao Rau lanh lẹ tránh ra. Tiểu Bất Điểm không kịp “phanh” lại, liền lao thẳng vào sofa, bôi luôn lên người Tiểu Bảo Bối.
“Ơ...” Tiểu Bất Điểm bị giật mình, vội đứng thẳng dậy, nhìn dấu tay nhỏ in trên chiếc áo lông cừu trắng bóc của Tiểu Bảo Bối, bé ảo não kêu lên, “Anh Cả, em không cố tình đâu ạ.”
Lúc này trông Tiểu Bất Điểm lại ngoan ngoãn vô cùng.
Bánh Bao Rau đã nhảy xuống khỏi sofa trước rồi. Nhóc xì một tiếng, vờ vịt giỏi lắm, cứ chờ đó để anh mắng đi, phải biết, anh nhóc cũng là người mắc bệnh sạch sẽ nặng đấy.
Nhưng nhóc lại không hề biết rằng, bản tính hồ ly và trình độ nhẫn nhịn của anh nhóc tốt đến mức nào.
Tiểu Bảo Bối cúi đầu, trong mắt ánh lên vẻ không vui nhưng cũng biến mất rất nhanh. Nhóc bình tĩnh đứng dậy xoa đầu Tiểu Bất Điểm: “Không sao, anh đi thay bộ quần áo khác là được.” Tiểu Bảo Bối nói xong liền đi qua người bé lên lầu.
Bánh Bao Rau chớp mắt, sao hôm nay anh nhóc lại dễ nói chuyện như vậy.
Tiểu Bất Điểm hằm hè nhìn Bánh Bao Rau, xem đi, anh Cả như thế mới gọi là lịch thiệp nhé, so cái bánh bao rau này với anh Cả, đúng là một trời một vực.
Truyện đang hot:
Tình Nhân Đẳng Cấp Thế Giới
Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
Cám ơn các bạn đọc đã ủng hộ
Top truyện hay nhất do độc giả bình chọn trên
Vietwriter.com
Bình luận facebook