Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1939
Cuộc chiến mỗi ngày kết thúc ngay sau khi tôm ra khỏi nồi.
Chú Sở không ở lại ăn cơm mà về luôn sau khi nói chuyện xong với Sở Ninh Dực.
Kiều Nhã Nguyễn và Phong Phong sang đúng giờ cơm trưa, chứng thực được sự hiểu biết của Tiểu Bảo Bối về hai người họ.
Tôm hùm đất, ăn thì ngon, nhưng lột vỏ thì quả thật không đơn giản chút nào.
Bánh Bao Đậu được ba chăm cho ăn còn Bánh Bao Rau thì tự ăn lấy, thường nhóc cũng toàn tự ăn như vậy. Thủy An Lạc giúp nhóc xử lý qua, bóp, rồi đâm đủ kiểu xong mới đưa cho Bánh Bao Rau, để nhóc có thể tự cầm đuôi rút ra.
Phong Phong chăm cho cả vợ và con, thế nên thỉnh thoảng Tiểu Bất Điểm sẽ bị xao nhãng.
“Lột cho tôi.” Tiểu Bất Điểm nhìn Bánh Bao Rau đang ngồi bên cạnh, hầm hè nói.
Bánh Bao Rau lạnh lùng liếc bé một cái, thản nhiên cầm đuôi rút thịt tôm trắng nõn ra, “Không có tay chắc.”
“Cậu là con trai cơ mà.” Tiểu Bất Điểm nói xong liền vồ lấy miếng thịt tôm mà Bánh Bao Rau vừa bóc xong ra.
Mọi người: “...”
Tiểu Bất Điểm, con làm vậy là hung hăng chiếm đoạt đấy!
Tâm trạng của Phong Phong rất tốt, con gái mạnh mẽ như vậy, ít nhất sau này anh sẽ không phải lo chuyện con bé bị bắt nạt nữa.
Thế nên Phong Phong lại càng chăm chăm bóc vỏ tôm cho vợ. Dù sao thì anh cũng không sợ không có ai hầu hạ con gái.
Tiểu Bất Điểm đắc ý nhìn Bánh Bao Rau, cười tít mắt nhai thịt tôm trong miệng.
Tiểu Bảo Bối nhìn gương mặt u ám của em trai, bỗng thương thay cho em, quả nhiên vẫn là Tiểu Miên Miên của nhóc biết nghe lời.
Tiểu Bảo Bối lột vỏ tôm xong liền đưa cho Tiểu Bất Điểm. Tiểu Bất Điểm lập tức thay đổi sắc mặt, cười tủm tỉm nói: “Em cảm ơn anh.”
Dáng vẻ ngọt ngào đó và khi đối mặt với Bánh Bao Rau đúng là một trời một vực.
“Vờ vịt thục nữ cái gì chứ?” Bánh Bao Rau hừ một tiếng, quyết định không ăn nữa, nhìn vẻ hung hăng của bé, “Mẹ ơi, rửa tay.”
Thủy An Lạc ngẩn ra, vội đứng lên bế nhóc xuống, sau đó cùng vào nhà tắm rửa tay cho nhóc.
Có điều cô lại thầm nghĩ: Con trai, sức chiến đấu của con như thế là không được, thế này chẳng phải sau này sẽ bị vợ bắt nạt sao?
Không ăn nữa, chẳng phải rõ ràng là không dây vào được thì tôi né đi à?
Không được, không được, sức chiến đấu của con trai thấp đến mức nhức mắt thế này là không được.
“Con trai, con không thể như vậy được, con nhìn anh con đi, quản Tiểu Miên Miên người ta ngoan không kìa.” Trong nhà tắm, Thủy An Lạc vừa rửa tay vừa dạy con trai.
“Thục nữ có thể so với kẻ đanh đá ạ?” Bánh Bao Rau thản nhiên nói. Nhóc chỉ không muốn chấp nhặt con nhỏ chanh chua kia thôi. Chị Miên Miên là một cô gái thục nữ lắm đó, nhóc cũng thích nữa là.
Thủy An Lạc: “...”
Nói cũng có lý, cô không cãi lại được thật.
Sau cơm trưa, Phong Phong và Kiều Nhã Nguyễn đưa Tiểu Bất Điểm về nhà ngủ trưa. Ba đứa nhỏ còn lại cũng tự về phòng ngủ mình, họ cũng không cần phải lo lắng nữa.
Thủy An Lạc đẩy Sở Ninh Dực vào phòng ngủ, “Tiểu Bất Điểm chắc vẫn ổn đấy nhỉ.”
“Con bé tinh ranh lắm.” Sở Ninh Dực nhàn nhạt nói, ngồi lên giường dưới sự giúp đỡ của Thủy An Lạc.
Thủy An Lạc ngồi xuống cạnh chân anh, mát-xa các cơ thịt. Không được rèn luyện thường xuyên nên giờ các cơ đã bị teo lại, thế nên giờ ngày nào cô cũng phải xoa bóp chân cho anh.
“Ý anh là sao?” Thủy An Lạc không hiểu.
“Lần này Phong Tứ muốn đưa con bé tới Vân Nam, em thật sự cho rằng Phong Tứ không biết có nguy hiểm sao? Con gái không khóc lóc, đòi hỏi, lúc nào cũng nghe lời, hoàn toàn trái ngược với tính nết của con bé khi ở trên núi, điều đó càng khiến Phong Tứ và Kiều Nhã Nguyễn đau lòng hơn, còn có thể không nghe theo con bé à?” Sở Ninh Dực nó xong liền cầm cốc nước đang đặt trên bàn lên.