Long Man Ngân thu lại ánh mắt của mình, cuối cùng mỉm cười: “Đi thôi, cơm tối đã làm xong rồi! Hôm nay Lạc Vân có việc cho nên chắc phải sau bữa tối ông ấy mới về được.”
Long Man Ngân nói rồi dắt tay Tiểu Bảo Bối đi ra xe.
Thủy An Lạc cảm thấy ổn, cô chớp chớp mắt nhìn Sở Ninh Dực.
Sở Ninh Dực ôm lấy Bánh Bao Đậu, đưa mắt trấn an Thủy An Lạc rồi đỡ cô đi ra xe.
Bánh Bao Rau vẫn tích chữ như vàng giống mọi khi, cho nên hầu như đều là Tiểu Bảo Bối và Bánh Bao Đậu quấn quít nói chuyện với Long Man Ngân, còn nhóc chỉ ngoan ngoãn dựa vào người Thủy An Lạc.
Từ sân bay đến chỗ ở cần khoảng hai mươi phút chạy xe, đủ để Bánh Bao Đậu quen thân với bà ngoại của mình.
Tay trái Long Man Ngân ôm Tiểu Bảo Bối, tay phải lại bế Bánh Bao Đậu, ánh mắt thì nhìn về phía Bánh Bao Rau đang cúi đầu chơi điện thoại di động.
Long Man Ngân lo lắng nói: “Thằng bé này vẫn không thích nói chuyện à?”
Mặc dù chưa chính thức gặp Bánh Bao Rau nhưng Long Man Ngân vẫn biết chuyện Thủy An Lạc sinh long phượng thai.
Thủy An Lạc dựa lưng vào ghế, cúi đầu nhìn Bánh Bao Rau đang chăm chú chơi rồi đưa tay xoa đầu con trai: “Tốt hơn trước nhiều rồi ạ.”
Kỳ thực Bánh Bao Rau càng lớn thì lại có nhiều vấn đề.
Ví dụ như lúc ra ngoài thì nhất định phải do Sở Ninh Dực lái xe, hoặc ít nhất cũng phải là An Phong Dương hoặc Phong Phong làm tài xế. Nếu là người khác cầm lái thì nhóc nhất quyết không đi xe, bởi vì nhóc không tin tưởng người khác.
Hay như đi ăn ở ngoài, Bánh Bao Rau chỉ ăn đồ ăn do Thủy An Lạc gắp, hơn nữa còn phải khử trùng đũa trước mặt nhóc, bắt đầu từ Sở Ninh Dực, mấy cái thói quen này phải nói là biến thái đến không thể biến thái hơn.
Bánh Bao Rau biết mọi người đang bàn luận về mình, cho nên nhóc ngẩng đầu nhìn Thủy An Lạc, đôi mắt to chớp chớp như thể đang hỏi mẹ mình: Có chuyện gì vậy ạ?
Sở Ninh Dực bế Bánh Bao Rau đặt lên chân mình, xoa xoa đầu nhóc, cũng không nói gì cả.
Xe đến trước cửa nhà, Tiểu Bảo Bối lập tức nhảy xuống, lần trước nhóc tới đây còn quá nhỏ cho nên vẫn cảm thấy chỗ này thật xa lạ.
Long Man Ngân dẫn bọn họ vào nhà, cơm tối đã chuẩn bị xong từ lâu, người hầu đều đang đứng trước cửa chờ họ về.
“Mọi người đi xuống hết đi.” Long Man Ngân nhàn nhạt nói, bảo người hầu trong nhà đều tránh cả đi.
Thủy An Lạc đi theo bên cạnh Sở Ninh Dực. Long Man Ngân như vậy mới là dáng vẻ vốn có của bà trước đây.
Bữa cơm rất phong phú, Bánh Bao Đậu hầu như không cần mọi người quan tâm đến, còn Thủy An Lạc phải chăm sóc cho Bánh Bao Rau. Long Man Ngân nhìn Thủy An Lạc cầm đũa, thìa, bát ăn cơm tráng qua bằng nước nóng rồi lại bỏ vào hộp khử trùng, không nhịn được phải nói: “Đã khử trùng hết rồi.”
Thủy An Lạc bĩu môi nhìn con trai nhà mình: “Thằng bé không nhìn thấy thì không được.”
Long Man Ngân: “...”
Đứa bé này... hai nhà Thủy Sở suốt mấy đời nay cũng chưa xuất hiện một đứa nào như vậy.
Bánh Bao Rau lại chẳng cảm thấy như vậy là có gì sai, đây là vệ sinh.
Bánh Bao Đậu âm thầm nghĩ, may mà Tiểu Bất Điểm đang ở nhà, nếu không sẽ lại nói anh trai bé biến thái cho xem, cơ mà như thế đúng là biến thái thật mà.
Long Man Ngân cũng đã hiểu được rằng, đứa cháu ngoại này của bà đã sống vượt qua lẽ sống của người bình thường rồi.
Vậy mà Thủy An Lạc còn nói đã đỡ hơn, thế không đỡ thì còn là thế nào nữa?
Bà cảm thấy cả đời bà đã từng thấy vô số loại người, thế nhưng kiểu người giống như đứa cháu ngoại này thì quả thật bà chưa gặp bao giờ.
Thích sạch sẽ đến cực điểm, có thể nói là sạch sẽ đến biến thái.
Thủy An Lạc xử lý xong tất cả mọi thứ rồi đặt xuống trước mặt Bánh Bao Rau. Sở Ninh Dực vẫn bình tĩnh dùng bữa, anh cảm thấy con trai mình như vậy cũng chẳng có gì là sai cả, thích sạch sẽ là tốt.
Sau bữa cơm tối, ba đứa nhóc đi thám hiểm tòa lâu đài, hoặc nói đúng hơn là Tiểu Bảo Bối dẫn Bánh Bao Đậu đi chơi, còn Bánh Bao Rau là bị em gái cố sống cố chết kéo đi cùng.
Bình luận facebook