LLng Man Ngân ngồi trong phòng khách nói chuyện phiếm với bọn họ, tiện thể chờ Lạc Vân về. Thủy An Lạc tựa bên cạnh Long Man Ngân nhìn cái bụng tròn xoe của bà.
Thủy An Lạc thở dài: “Mẹ sắp sinh rồi đúng không?”
Cô đây sắp có một thằng em trai kém hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi rồi. Ba đứa con của cô còn lớn tuổi hơn cả em trai cô nữa, đây là trải nghiệm quái quỷ gì vậy hả?
Thủy An Lạc chỉ muốn nói hai chữ: Cái đệch!
“Còn hai tháng nữa cơ, cách sinh nhật của Tiểu Bảo Bối không lâu đâu.” Long Man Ngân vừa dịu dàng nói, vừa đưa tay vuốt ve bụng của mình.
Thủy An Lạc: “...”
Mồ hôi của Thủy An Lạc chảy ròng ròng: “Mẹ, Tiểu Bảo Bối đã năm tuổi rồi!”
Long Man Ngân khẽ cười rồi đưa tay lên xoa đầu Thủy An Lạc: “Được rồi, mấy ngày nay con có gặp anh trai của con không? Không phải nói còn đen đủi hơn cả con đấy sao?”
Thủy An Lạc chậc lưỡi một tiếng. Lạc Hiên đã hơn ba mươi tuổi rồi, trong nháy mắt Thủy An Lạc cảm thấy đời vẫn còn đẹp chán.
Long Man Ngân bất đắc dĩ thở dài: “Sau khi biết mẹ mang thai, Lạc Hiên chưa hề về nhà lần nào. Nó nói thẳng là nó không thể đối mặt với một đứa em trai còn nhỏ tuổi hơn cả tuổi làm con nó được.”
Thủy An Lạc dựa vào sofa cười đến co quắp: “Nếu mà là ở thời cổ đại có khi có thể làm cháu của anh ấy được luôn đấy mẹ!”
Vậy nên hãy cảm ơn luật hôn nhân thời đại mới đi!!!
Ngón tay thon dài của Sở Ninh Dực lướt qua trán mình một cái. Đứa nhỏ này đang kích động cái gì vậy? Chẳng phải ở tuổi của cô mà trong cổ đại cũng làm bà nội được đấy sao.
Quả nhiên sau tám giờ, Lạc Vân về đến nhà, thấy sự xuất hiện của Sở Ninh Dực và Thủy An Lạc, ông cũng không ngạc nhiên mà chỉ đưa áo khoác cho người hầu rồi đi thẳng tới bên cạnh Long Man Ngân, sau đó chẳng thèm quan tâm có người nào khác ở đây hay không liền hôn nhẹ lên môi của bà một cái, nói: “Hôm nay em thế nào?”
Vợ chồng Sở Thủy tỏ ý bị đả kích nặng nề. Ba dượng, ba cứ thẳng thừng như vậy có thật sự ổn không?
Hiếm khi Long Man Ngân tỏ vẻ xấu hổ. Bà đẩy Lạc Vân ra rồi đỡ Thủy An Lạc đứng dậy: “Hai người nói chuyện công việc đi! Em đưa Lạc Lạc lên lầu, đằng nào em cũng có chuyện cần nói với con.”
Lạc Vân gật đầu, ông nhìn hai người họ đi lên nhà rồi mới nhìn về phía Sở Ninh Dực: “Bắt ngờ qua đây thế này là không giải quyết được rồi hả?”
Sở Ninh Dực hơi nhướng mày, tay vẫn cầm cốc nước ấm.
“Đột nhiên phát hiện ra một số chuyện không nên biết, cho nên mới qua đây xác thực xem thế nào.” Sở Ninh Dực nói, chân phải vẫn thờ ơ vắt lên chân trái.
Lạc Vân nhận lấy ly nước do người hầu đưa tới, sau đó cũng dùng tư thế y hệt ngồi đối diện với Sở Ninh Dực.
“Chuyện gì?”
Ngón tay của Sở Ninh Dực hơi cong lên, nhẹ nhàng gõ lên thành ly nước.
Sau một lát, Sở Ninh Dực mới lên tiếng: “Ba mươi năm trước, đảo Kim Cương, người hầu Vu!”
Sở Ninh Dực đưa ra ba cụm từ không liên quan đến nhau, đây giống như một câu hỏi nhưng lại đại diện cho ba vấn đề.
Lạc Vân nhướng mày, trên khuôn mặt đã bị thời gian lãng quên ánh lên vẻ thừa nhận.
Lạc Vân hơi cúi người đặt ly nước lên bàn, sau đó hai tay đan vào nhau chống lên đùi: “Đi ngang qua.”
Sở Ninh Dực nghĩ, quả nhiên Lạc Vân chỉ cho anh mấy chữ này mà thôi.
Anh mỉm cười, nói: “Ba dượng đi ngang qua đấy thật đúng lúc, địa điểm đi ngang qua cũng rất trùng hợp mà người được cứu lại càng trùng hợp hơn.”
Một cái trùng hợp nối tiếp một cái trùng hợp, một sự trùng hợp như vậy đương nhiên không thể thực sự là trùng hợp được.
Trong mắt Lạc Vân ánh lên vẻ ác liệt. Ông nhìn về phía hai chân đang vắt lên nhau của anh, Sở Ninh Dực không hỏi ông câu hỏi nào cụ thể mà chỉ quăng ra ba từ, làm như vậy là để bẫy ông cố tình nói ra câu biện hộ kia.
Một vấn đề chỉ là một sự trùng hợp.
Thế nhưng ba vấn đề tương đương với ba sự trùng hợp.
Mà ba sự trùng hợp thì sẽ không còn là trùng hợp nữa.
Không ngờ ông lại đơn giản để Sở Ninh Dực có được đáp án như vậy.
Bình luận facebook