Thấy anh ta nói vậy, Thủy An Lạc bỗng bật cười thành tiếng, dựa vào cầu thang nhìn Janis.
“Người hầu?” Thủy An Lạc cười ha hả, như thể không thể tin nổi vào điều mình vừa nghe thấy, “Anh còn không biết tính Sở Ninh Dực sao? Một người như anh ấy, sao có thể để người hầu chăm sóc được. Lúc mới đầu, ngay cả tôi còn không hầu nổi anh ấy đấy.”
Lúc Thủy An Lạc nói câu này, ánh mắt khẽ rũ xuống, mang theo vài phần bất đắc dĩ, lại xen lẫn vẻ tủi thân.
Trên lần, Lạc Hiên vừa cõng người vào phòng liền quẳng luôn xuống đất.
Sở Ninh Dực cũng không hề để bụng, anh đứng thẳng dậy rồi chỉnh lại quần áo của mình, “Sao anh lại tới đây?”
“Này em rể, nghe cậu nói kìa, đây là nhà tôi, không phải nhà cậu đâu nhé.” Lạc Hiên nói xong lại dựa vào cửa nhìn ai đó đang đi lại bình thường, “Yêu nghiệt đúng là yêu nghiệt, thế mà cũng khỏi hẳn được.”
Sở Ninh Dực hừ lạnh một tiếng, “Còn không cút xuống nhà đi.”
“Yên tâm, Ảnh hậu giải oscar như vợ cậu mà diễn thì khỏi phải bàn.” Lạc Hiên nói rồi đứng thẳng dậy đi đến bên giường nhìn ba đứa nhỏ đang ngủ say sưa, “Sinh nhiều thế, không mệt à?”
Câu này nghe chua thật.
Sở Ninh Dực vào phòng tắm, thấy anh ta nói vậy, lại hừ lạnh, “Vẫn còn hơn người không có lấy một đứa.”
“Ai nói ông đây không...” Lạc Hiên kích động lên tiếng cãi lại, nhưng có vẻ như vì nghĩ tới chuyện gì đó nên lại sửa miệng, “Ông đây mà thích thì có cả trăm đứa luôn nhé.”
Sở Ninh Dực ra khỏi nhà tắm, dựa vào cửa, hơi nheo mắt lại, “Thanh Trần có thai rồi?”
Vừa nhắc tới Cố Thanh Trần, Lạc Hiên lại cảm thấy phiền lòng không tả nổi, “Không có chuyện đó.” Nói rồi anh ta liền đi thẳng ra cửa.
“Thứ cho tôi nhắc nhở anh, tính khí của Thanh Trần cũng không khác tôi là mấy, anh bớt dùng cái tính thiếu gia của anh đối xử với nó đi. Nếu thật sự không biết phải làm thế nào thì đi hỏi em gái anh ấy.” Sở Ninh Dực trầm giọng nói.
“Hỏi em cái gì?” Thủy An Lạc đẩy của vào liền nghe thấy câu này của Sở Ninh Dực.
“Không có gì.” Nói rồi, Lạc Hiên lại đẩy Thủy An Lạc để đi ra.
Thủy An Lạc đóng cửa lại, chớp mắt nhìn Sở Ninh Dực: “Anh làm gì anh ấy thế?”
Sở Ninh Dực khẽ nhướng mày, nghe thấy giọng Thủy An Lạc, anh định thần lại rồi lắc đầu, “Không có gì, anh ta chê em sinh nhiều.”
“Đệch, tự mình không sinh được, chê bai người ta cái gì hả?” Thủy An Lạc mở cửa ra, gào về phía phòng của Lạc Hiên.
Giọng Thủy An Lạc rất lớn, lớn đến mức Lạc Hiên đi tới cửa suýt chút nữa đâm đầu vào cửa. Anh ta quay lại, lạnh lùng trừng mắt nhìn cô.
“Đêm hôm rồi còn gào thét cái gì? Mẹ mấy đứa đang ngủ đấy.” Lạc Vân mở cửa phòng ngủ ra, tức giận trách mắng.
Thủy An Lạc mím môi còn Lạc Hiên thì day day mũi mình.
“Con bé nói con trai ba không sinh được.” Lạc Hiên cười lạnh.
“Ông đây thiếu con trai chắc?” Nói rồi Lạc Vân liền đóng sầm cửa lại.
Bỏ lại Thủy An Lạc và Lạc Hiên đều đang nghệt ra.
Chỉ có điều ngay một giây sau đó, Thủy An Lạc phụt cười thành tiếng, còn đến mức phải gục xuống đất co quắp cả người.
Cũng phải, trong bụng mẹ cô giờ còn có một đứa trẻ nữa, Lạc Hiên bị ghét bỏ rồi.
Lạc Hiên: “...”
Lạc Hiên đen mặt quay về phòng, đóng sầm cửa lại, chắc chắn là anh được ba nhặt về rồi.
Thủy An Lạc cười chảy cả nước mắt, khó khăn lắm mới lăn được về phòng đóng cửa lại.
“Ba Lạc ác ghê, em có cảm giác Lạc Hiên bị ba Lạc chán ghét kinh khủng luôn rồi ấy.” Thủy An Lạc vừa lau nước mắt vừa nói, suốt cả ngày trời buồn bực, nhưng vì có khúc dạo ngắn tối nay nên tâm trạng cuối cùng cũng tốt lên nhiều rồi.
Sở Ninh Dực nhướng mày, ôm lấy cô lên từ phía sau, đặt một nụ hôn lên gáy cô: “Ban nãy ở ngoài kia em nói gì với Janis thế?”
Truyện đang hot:
Tình Nhân Đẳng Cấp Thế Giới
Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
Cám ơn các bạn đọc đã ủng hộ
Top truyện hay nhất do độc giả bình chọn trên
Vietwriter.com
Bình luận facebook