Thủy An Lạc nghiêm túc nghĩ, hình như đang nghĩ xem mình phải trả lời anh như thế nào.
Sau khi Sở Ninh Dực để lại vài cái dấu lên cổ cô liền bế thốc cô lên: “Được rồi, ngủ đi, mệt mỏi cả ngày hôm nay rồi.”
Thủy An Lạc ôm lấy cổ anh, hai chân tùy ý đung đưa, “Thế nên Janis biết được tin nên mới tới xem xem có phải anh về nước rồi không à? Nhưng nếu như vậy, em thấy rất kỳ lạ, rốt cuộc thì ba Lạc có thân phận gì, sao Janis lại có thể tùy tiện ra vào đây chứ?”
Sở Ninh Dực ôm cô ngồi xuống giường, “Ông ấy là ai tạm thời không quan trọng, chờ khi nào chúng ta lấy được bản danh sách là chúng ta có thể trở về rồi.”
Thủy An Lạc vẫn dựa vào ngực anh không chịu chui ra, tránh đi đôi môi anh, cười hề hề nói: “Còn chưa tắm mà.” Thủy An Lạc cười xấu rồi lại cắn luôn lên môi Sở Ninh Dực.
Sở Ninh Dực nhướng mày, bế cô dậy đi vào nhà tắm.
“Sư Hạ Dương thật sự không sao chứ?” Thủy An Lạc lo lắng nói, dù gì thì thân phận của Triệu Dương Dương đúng là có hơi khó xử thật. Nếu nói Triệu Phi Phi tội không thể tha thứ, vậy thì tội Triệu Dương Dương... dù cho cuối cùng có thể giữ lại danh sách, nhưng quả thật những việc đã làm sai thì vẫn sờ sờ ra đó.
Sở Ninh Dực hơi dừng nhân rồi lại bế cô đi vào, đặt lên bệ đá, còn mình thì đi xả nước tắm.
“Vì cậu ta, Triệu Dương Dương cũng đã chuộc tội rồi.”
Đây là điều duy nhất mà Sở Ninh Dực có thể nói.
Hơn nữa, Triệu Dương Dương cũng đã không còn nữa, tội cũng đã qua, không cần phải khiến người đã mất không được yên nghỉ.
“Triệu Dương Dương đáng thương thật, còn nhỏ như vậy mà đã phải chịu đựng chuyện tàn nhẫn như thế, dù đã che giấu bản thân, không để người khác phát hiện ra bí mật của mình, chỉ có thể dựa vào quan sát nhạy bén của mình để đổi lấy bí mật của người khác, có như vậy cô ấy mới có thể sống được.” Thủy An Lạc khẽ nói. Năm cô sáu tuổi, tuy có một Thủy An Kiều xuất hiện trong cuộc đời cô, nhưng cô cũng không cần phải lo lắng cho tính mạng của mình.
“Mỗi một người đều có số mạng riêng của mình, không ai có thể thoát khỏi vận mệnh đã được định sẵn, chỉ có thể nói, cô ấy kém may mắn hơn những người khác một chút thôi.” Sở Ninh Dực xả nước xong, quay lại nhìn Thủy An Lạc, “Nếu như năm đó cô ấy không vào cái cô nhi viện kia, mà đi con đường đúng đắn, vậy giờ, thành tựu của cô ấy chưa chắc đã kém gì Mân Hinh.”
Thủy An Lạc nhảy xuống khỏi bệ đá, đi tới bên cạnh Sở Ninh Dực, “Đánh giá cao thế cơ à?”
Phải biết, Mân Hinh được gọi là “máy tính cá nhân” của Sở Ninh Dực, đó không phải là việc mà ai cũng có thể làm được, trước giờ Sở Ninh Dực vẫn luôn đánh giá Mân Hinh rất cao.
Anh nhướng mày, đưa tay ra cởi cúc áo hộ cô: “Em phải biết, Triệu Dương Dương không phải cố gắng một mình để sống tiếp, cô ấy còn đem theo một Triệu Phi Phi.”
Thủy An Lạc đưa hai tay lên cao, để Sở Ninh Dực cởi áo ra cho cô, sau đó mới nói: “Nhưng em vẫn không hiểu tại sao Triệu Dương Dương lại nhất định cứ phải vạch rõ giới hạn với quá khứ của mình như thế?”
Sở Ninh Dực thong thả cởi đồ ra cho Thủy An Lạc, “Triệu Dương Dương là một người thông minh, biết mình phải làm gì. Trước khi quen biết với Sư Hạ Dương, cô ấy làm bất cứ chuyện gì đều là để sống sót, nhưng cô ấy biết những chuyện đó đều là sai trái cả. Cứ so với những chuyện xấu mà chúng ta đã làm, điều đầu tiên nghĩ đến bao giờ cũng là muốn giấu giếm lũ trẻ. Cũng là đạo lý đó, cô ấy không muốn em gái mình biết được những chuyện mà bản thân đã làm.
Thủy An Lạc thở dài, hình như cô cũng chỉ có thể thở dài mà thôi.
Triệu Dương Dương sống một cuộc đời hai mươi mấy năm ngắn ngủi, có thể nói đó là một cuộc đời bi thương.
“Sư Hạ Dương đáng thương thật.” Thủy An Lạc cảm thán, một giây sau lại sợ hãi thốt lên, “Sở Ninh Dực!!!” Cô mím môi, suýt nữa thì đã bật thốt âm thanh thở dốc kia ra khỏi miệng.
Cái người đàn ông có thể “lái xe” bất cứ lúc nào này thật sự không đáng tin chút nào.
Bình luận facebook