Lúc này Thủy An Lạc đang gọi điện cho Viện trường Lưu, hẹn ba giờ chiều sẽ cho tài xế qua đón Viện trưởng.
Thủy An Lạc cúp máy xong liền chống điện thoại xuống cằm, sau đó quay sang nhìn Sở Ninh Dực: “Làm thế nào để Cố Minh Hạo gặp được bây giờ nhỉ?”
Sở Ninh Dực: “...”
“Nếu cố ý quá thì sẽ khiến người ta hoài nghi, cứ thuận theo tự nhiên rồi cũng sẽ gặp mặt thôi.” Sở Ninh Dực nói rồi ngẩng lên nhìn đồng hồ: “Em quên mất định luật ba trùng hợp mà anh nói với em lúc trước rồi à? Em hiểu Cố Minh Hạo mà.”
Được rồi, Thủy An Lạc lựa chọn buông tha chuyện vô tình đụng mặt này.
“Ba giờ chiều Viện trưởng Lưu sẽ đến, nhưng mà anh định giấu giếm cô ấy thế nào đây?” Thủy An Lạc hơi nghiêng đầu ra điều suy nghĩ.
Sở Ninh Dực bước qua, ngay lúc Bánh Bao Đậu lao tới thì ôm lấy bé rồi mới nói: “Chuyện này tới lúc đó rồi tính, anh thật sự không đứng lên nổi thì cô ấy cũng không thể nói gì được.”
Bánh Bao Đậu chỉ chỉ về phía sân thượng, ý bảo ba mau bế bé qua đó.
Sở Ninh Dực nhìn con gái, không hiểu con gái lại muốn làm gì nữa, thế nhưng anh cũng không phản đối quyết định của con gái nên bế bé đi ra.
Thủy An Lạc ngồi xuống trong phòng khách, bật tivi, không khéo ở chỗ lúc này tivi đang phát tin tức về Phong Phong. Buổi tuyển chọn diễn viên phụ ngày hôm nay bị người ta quay lại sau đó tung lên, trong đoạn video đó là cảnh Phong Phong với Cố Minh Hạo đối chọi gay gắt.
Thủy An Lạc tựa vào sofa xem, cuối cùng vẫn là Cố Minh Hạo chịu lép vế.
Dư luận có hướng nghiêng về một phía, đều cho rằng hợp đồng của Sở Thị quá ngang ngược, dù sao thì biên kịch vẫn có quyền tuyển chọn diễn viên, hơn nữa biên kịch mới đúng là người thích hợp để chọn diễn viên vì dẫu sao kịch bản cũng là do họ viết.
“Sở Thị bị bôi đen này.” Thủy An Lạc nói với người đàn ông đang cùng với con gái mình chơi đùa với Hắc Long ngoài ban công. Sở Ninh Dực không nói gì. Thủy An Lạc nói tiếp: “Truyền thông đều nói phòng điện ảnh và truyền hình của Sở Thị đưa ra bản hợp đồng với điều khoản là quá quắt.”
“Bình thường.” Sở Ninh Dực chảng thèm để tâm: “Có giỏi thì bọn họ cũng thử quá quắt thế đi.”
Thủy An Lạc: “...”
Anh Sở à, lời này của anh đáng bị sét đánh lắm đó.
“Mà ngay từ đầu hợp đồng là do chính tay Cố Minh Hạo ký, bây giờ lại nói như vậy thì có khác nào trở mặt.” Sở Ninh Dực càng nói với vẻ đương nhiên hơn.
“Thế nên?” Thủy An Lạc vừa nói vừa bò ra lưng ghế nhìn ra ngoài ban công: “Tin tức này là do Cố Minh Hạo tung ra, lợi dụng truyền thông để chèn ép phòng phim ảnh của Sở Thị sao?”
Sở Ninh Dực đứng lên nhìn Bánh Bao Đậu đang dựa vào người Hắc Long, sau đó cười khẩy một tiếng: “Kể cả không phải là hắn thì cũng là do hắn chỉ đạo.”
Thủy An Lạc ngẫm thấy cũng phải, thế rồi lại xem bản tin tiếp: “Em nghĩ hắn giờ là kiểu có bệnh vái tứ phương ấy, nhớ lại trước đây truyền thông xào xáo em cỡ nào chứ, mà hiện giờ chẳng phải em vẫn sống rất tốt đó sao? Sở Thị không phải là đối tượng mà truyền thông có thể gây sự mãi được đâu!” Thủy An Lạc chậc lưỡi nói, xem ra Cố Minh Hạo thật sự đã bị ép tới đường cùng rồi nên mới dùng cách ngu xuẩn này.
Sở Ninh Dực cười không nói, vẫn chơi chung với con gái.
Thủy An Lạc xem tivi một lát rồi cầm di động của mình lên, sau đó tìm những tin tức liên quan đến Sở Thị. Phía Sở Thị chưa đưa ra bất cứ lời giải thích nào thế nhưng bên dưới bài post về bộ phim mới kia lại có không ít bình luận mới, đa phần nếu nói Sở thị quá quắt.
Thủy An Lạc lại mò đi xem weibo của Cố Minh Hạo, bên dưới là một đống bình luận nào là đại thần vất vả rồi, đại thần chịu ấm ức rồi, bala~
Thủy An Lạc bĩu môi, ấm ức cái lông ấy!
Thủy An Lạc nghĩ một hồi liền đổi sang weibo phụ của mình để qua weibo của Cố Minh Hạo bình luận.
[Bé là nhóc bán báo: Video quay rõ thật, là ai quay vậy?]
Truyện đang hot:
Tình Nhân Đẳng Cấp Thế Giới
Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
Cám ơn các bạn đọc đã ủng hộ
Top truyện hay nhất do độc giả bình chọn trên
Vietwriter.com
Bình luận facebook