Bình luận của Thủy An Lạc nhanh chóng bị chìm trong biển bình luận, sau đó cô lại chạy đi tìm video gốc, đây chắc chắn là phiên bản chất lượng cao, ngay cả cái lỗ chân lông cũng rõ nét.
Thủy An Lạc nghĩ cái này chắc chắn là do Cố Minh Hạo tự mình tung ra.
Thủy An Lạc nghĩ như vậy liền mở wechat ra, sau đó tìm đến tên của Cố Minh Hạo.
[Thủy An Lạc: Có chuyện gì xảy ra vậy? Tôi đọc tin tức thấy nói hợp đồng anh ký với Sở Thị toàn những điều khoản quá quắt hả?]
[Cố Minh Hạo: Không có gì, trước đây là do tự tôi bản ký hợp đồng ấy, không trách được người khác.]
Thủy An Lạc nhìn cái giọng điệu tỏ ra ta là người bị hại này liền bĩu môi một cái. Anh tỏ ra ấm ức cái lông ấy. Giờ bắt đầu mở rộng chính sức lôi kéo lòng thương hại đấy hả?
[Thủy An Lạc: Việc này tôi thực sự không biết, để tôi hỏi thử anh Sở hộ anh xem nhé, nếu thật sự là như vậy thì chắc chắn anh ấy sẽ cho anh một câu trả lời.]
[Cố Minh Hạo: Không cần đâu, hợp đồng đã ký cả rồi, bây giờ tôi cũng chẳng có tiền để trả được phí vi phạm hợp đồng.]
Thủy An Lạc thấy hắn trả lời như vậy liền nói toáng lên về phía ban công: “Cố Minh Hạo nói anh gài bẫy hắn, người ta không trả nổi phí vi phạm hợp đồng kìa!”
Sở Ninh Dực quay lại nhìn Thủy An Lạc đang ôm di động: “Em đang nói cho anh biết rằng hiện tại em đang nói chuyện riêng với hắn đấy hả?”
Thủy An Lạc: “...”
Anh zai à, đó đâu phải là trong điểm, đó hoàn toàn không phải trọng điểm đâu!
Trọng điểm là Cố Minh Hạo đang tỏ ra mình đáng thương. Cố Minh Hạo đang muốn đi theo con đường lôi kéo kìa!
“Nếu đã như vậy thì buổi trưa mời hắn tới nhà dùng bữa đi, để anh hỏi hắn chuyện này.” Sở Ninh Dực nói.
“Được rồi.” Thủy An Lạc cười híp mắt nói rồi bắt đầu gõ chữ.
“Không phải chứ, anh nói này gái ơi, anh mời hắn ăn cơm mà sao em vui quá vậy hả?” Mặt Sở Ninh Dực đầy vạch đen.
Thủy An Lạc chớp chớp mắt, trưng ra cái vẻ “anh nghĩ oan cho em rồi” mà nhìn Sở Ninh Dực: “Rõ ràng là em đang cảm thấy phấn khích vì anh sắp chơi đấu trí với người ta đấy chứ?”
Mặc dù cái cớ này có hơi sứt sẹo nhưng mà Sở tổng lại thấy rất hài lòng, tâm tình của cô chỉ được phép thay đổi vì anh mà thôi.
[Thủy An Lạc: Anh về chưa? Sở Ninh Dực nói buổi trưa mời anh qua dùng bữa, muốn hỏi xem chuyện buổi trưa là thế nào?]
[Cố Minh Hạo: Sở Ninh Dực nói thế à? Nếu như tôi nhớ không lầm thì người quyết định điều khoản hợp đồng chính là anh ta mà.]
Chậc, chậc, chậc, cách một cái màn hình rồi vẫn có thể ngửi được mùi thuốc súng đây này.
[Thủy An Lạc: Anh ấy?]
[Thủy An Lạc: Sao tôi lại không biết nhỉ? Sao anh ấy có thể làm như vậy được? Vừa rồi tôi có hỏi, anh ấy còn nói là không biết mà.]
[Thủy An Lạc: Tức chết tôi rồi.]
Thủy An Lạc đùng đùng gửi đi ba tin nhắn như thế, sau đó đưa tay xoa xoa cái cằm của mình.
Người bên kia im lặng một hồi rồi trên màn hình mới hiện lên dòng “đang gõ“.
[Cố Minh Hạo: Sở Ninh Dực không nói gì với cậu sao?]
[Cố Minh Hạo: Vậy cậu cứ coi như là không biết là được rồi, có thể là Sở Ninh Dực sợ làm ảnh hưởng đến quan hệ của hai người.]
[Thủy An Lạc: Kể cả như vậy thì anh ấy cũng không thể làm như thế được, nói thế nào thì anh cũng là bạn học của tôi, sao anh ấy có thể chơi anh một vố như vậy được chứ?]
[Cố Minh Hạo: Ha ha, thật ra trước đây lúc ký hợp đồng thì cũng không hẳn là do anh ta nể mặt của cậu nên mới ký với tôi đúng không?]
Thủy An Lạc quay đầu nhìn Sở Ninh Dực, nói: “Em cảm thấy sau chuyện này thì Cố Minh Hạo như biến thành một người hoàn toàn khác trước đây rồi, lúc trước hắn là một người cao ngạo cỡ nào chứ, bây giờ thì từng câu từng chữ đều tỏ ra đáng thương hết.”
Sở Ninh Dực quay đầu liếc mắt nhìn cô một cái. Ánh mắt này... lạnh ghê~
Có điều da mặt Thủy An Lạc cũng dày, cóc thèm sợ.
Thủy An Lạc đang định gõ chữ thì thấy một tin nhắn gửi đến.
[Cố Minh Hạo: Có điều thấy cậu đứng về phía tôi thế này tôi cũng thấy vui lắm rồi. Không sao, Sở Thị cũng có người có thực lực, có thể chọn được diễn viên tốt, nếu không thì sẽ đập vỡ “biển hiệu” của chính họ thôi. Bữa trưa tôi không qua đâu.]
Bình luận facebook