Thủy An Lạc nhận cuộc gọi, đúng là Janis thật, nhưng hắn gọi tới để hỏi đường vì tài xế của hắn hình như không biết đường tới đây.
Thủy An Lạc bảo người tài xế kia nghe máy, sau khi nói rõ đường với người đó xong mới dập máy.
Cô nhìn Sở Ninh Dực, “Anh nói xem hắn có ý đồ gì nhỉ, nếu anh mà bị người khác đối xử như thế thì đã từ chối từ lâu rồi, mời người ta tới đây còn không đi đón người ta.”
Sở Ninh Dực cau mày, cúi nhìn đồng hồ, “Điều này chứng tỏ em có sức hút lớn, em muốn anh nói như thế đúng không?”
Giọng của Sở Ninh Dực lạnh băng.
Thủy An Lạc bất giác run lên, lại nhảy lên giường, “Ai ya ây, em buồn ngủ rồi, em đi ngủ đây, em có thói quen phải ngủ trưa.” Nói rồi cô liền lấy chăm chùm kín người mình lại.
Sở Ninh Dực phụt cười, đi tới ngồi xuống cạnh mép giường. Thủy An Lạc thấy vậy liền cười tủm tỉm bò vào lòng anh, ôm hông anh nhắm mắt lại.
Sở Ninh Dực dựa vào đầu giường, khẽ vỗ về cô.
Thủy An Lạc ôm lấy hông anh, khịt khịt mũi nói: “Sáng sớm mai mình phải về rồi, cuộc họp phụ huynh của Tiểu Bảo Bối là vào chín giờ sáng, đến muộn thằng bé sẽ giận đấy.”
Sở Ninh Dực ừ một tiếng, anh đã hứa với con trai rồi thì tất nhiên là anh sẽ làm được.
“Năm sau đưa hai cái bánh bao kia đi nhà trẻ là em nhàn rồi.” Năm sau, Bao Rau với Bao Đậu nhà cô được ba tuổi là có thể đi học được rồi.
Thủy An Lạc gật gật, lại đảo mắt, hai bánh bao nhà cô sắp đi học rồi, đến giờ cô vẫn có thể nhớ được cảnh ngày hai đứa ra đời.
“Thời gian đáng sợ thật, khiến em có cảm giác em sắp già mất rồi.” Thủy An Lạc thở dài nói.
Sở Ninh Dực nhéo nhéo gương mặt lòng trắng trứng của cô, “Nói cái gì đấy hả?” Anh còn chưa nhận mình già thì thôi.
Thủy An Lạc cười khanh khách, “Anh già hơn em, ông chú.” Nói xong cô liền lăn sang một bên, tiếc là đã bị Sở Ninh Dực tóm được cổ áo, đè luôn người xuống.
“Em gọi anh là gì?” Sở Ninh Dực nói với giọng điệu nguy hiểm.
Thủy An Lạc chớp mắt, bịt miệng mình lại không cho anh hôn được, “Ông xã, ông xã, em gọi anh là ông xã.” Cô nịnh nọt nói.
Sở Ninh Dực chọc chọc vào đầu cô, cười mắng một tiếng, rồi lại hôn lên trán cô, ôm cô nằm xuống.
“Nghĩ lại thì mấy năm qua, thành tựu lớn nhất của anh chắc là có được ba đứa nhóc kia.” Sở Ninh Dực thành thật nói.
“Không đúng, thành tựu lớn nhất của anh không phải là em sao?” Thủy An Lạc hung hăng chất vấn.
Sở Ninh Dực nhìn cô, tỏ ra vô cùng nghiêm túc nói: “Em là anh, thành tựu của anh chính là thành tựu của em, có ai nói mình là thành tự của chính mình bao giờ không.”
Sở Ninh Dực nói xong, Thủy An Lạc liền ngây ngẩn cả người.
Sở tổng à, anh có thể luôn tỏ ra nghiêm túc khi nói những lời đường mật như vậy được không, ai yo, nói đến mức mặt cô đều đỏ hết cả lên rồi.
Sở Ninh Dực nhìn cô gái dưới thân mặt đang đỏ rần lên, khóe miệng khẽ nhếch, tâm trạng cũng tốt hơn hẳn.
Sở Ninh Dực rất ít khi nói ra những lời ngọt ngào kiểu như vậy, nhưng thỉnh thoảng buông một câu, cũng có thể khiến Thủy An Lạc chìm đắm trong ngọt ngào rất lâu rất lâu.
Thủy An Lạc nghĩ rồi lại cầm lấy điện thoại bật wechat lên, gõ cạch cạch cạch một hồi sau đó liền đăng trạng thái lên tường.
Sở Ninh Dực nhướng mày, cô nhóc này làm cái gì vậy?
“Show ân ái đó, anh hiểu cái gì chứ?” Thủy An Lạc hầm hừ phải gọi là đắc ý vô cùng.
Sở Ninh Dực với lấy điện thoại mở wechat ra xem, thấy Thủy An Lạc vừa đăng một dòng trạng thái cùng với một tấm ảnh ba đứa nhỏ nhà anh. Ảnh là Thủy An Lạc đang khoe con, còn nội dung thì đang show ân ái cùng với Sở Ninh Dực.
Truyện đang hot:
Tình Nhân Đẳng Cấp Thế Giới
Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
Cám ơn các bạn đọc đã ủng hộ
Top truyện hay nhất do độc giả bình chọn trên
Vietwriter.com
Bình luận facebook