Sở Ninh Dực khẽ nhếch môi, “Đợt trước có gặp được một bác sĩ khá giỏi, thời gian này mới bắt đầu phục hồi, cũng có hiệu quả tốt.”
Janis gật đầu nói như tự đáy lòng mình, “Chuyện tốt, chúc mừng Sở tổng, chuyện đợt trước thật sự rất xin lỗi.”
Thủy Lạc Lạc không quan tâm họ nói gì. Cô kéo Sở Ninh Dực rồi đứng giữa hai người, “Để tôi giới thiệu chút nhé, đây là bạn hồi nhỏ của tôi, Cố Minh Hạo. Còn đây là người bạn tôi quen được hồi ở Mỹ, tên là Janis.” Thủy An Lạc giới thiệu rồi quan sát hai người.
Chắc vì vừa rồi nhìn thấy bị giật mình, nhưng vì Janis đổi chủ đề, ngược lại khiến sự kinh ngạc giữa họ cũng giảm đi không ít, thế nên lúc này Thủy An Lạc không nhìn ra được gì cả, chỉ thấy hai người đang bắt tay nhau.
Thủy An Lạc khẽ cắn môi, lại nói: “Đi thôi, ngay ở trước mặt không xa, cũng là một nơi được xem là có phong cảnh đặc biệt ở thành phố A này đó.” Nói xong, chiếc mũ trên áo khoác lông của cô lại bị Sở Ninh Dực tóm chặt lại.
“Em nói ít thôi, gió nốc đầy bụng rồi kìa.” Sở Ninh Dực trách mắng.
Thủy An Lạc cười khanh khách ôm lấy cánh tay anh, lại nói với Cố Minh Hạo và Janis: “Đi thôi, ngay ở trước mặt chúng ta thôi, nhưng con đường phía trước không dễ đi lắm.”
“Để tôi đi đằng trước cho.” Janis tự xung phong nhận việc, “Nếu đã nguy hiểm vậy sao có thể để cô đi đằng trước được.”
Thủy An Lạc nghĩ, cách thể hiện tình cảm của người nước ngoài thật thẳng thắn.
Tiếc là, không phải gu của cô.
Cố Minh Hạo lại chỉ cúi đầu, cũng giấu đi nụ cười lạnh nơi khóe môi.
“Không cần đâu, có Sở Ninh Dực ở đây mà, anh ấy sẽ bảo vệ tôi.” Thủy An Lạc ôm chặt lấy cánh tay Sở Ninh Dực, lại show ân ái thêm phát nữa.
Janis vẫn giữ nguyên nụ cười, nhưng lại cảm thấy nụ cười của Thủy An Lạc có chút gai mắt.
“Janis, Cố Minh Hạo là dân nghệ sĩ, ít hoạt động bên ngoài lắm. Anh ở sau giúp tôi chú ý anh ấy một chút nhé?” Thủy An Lạc lên tiếng nhờ vả, như thể thật sự có ý nghĩ cho Cố Minh Hạo.
Janis nghe vậy cũng nhún vai, “Tất nhiên là được rồi.”
Cố Minh Hạo ngẩng lên. Thủy An Lạc nhỏe miệng cười với hắn rồi lại đi đằng trước cùng với Sở Ninh Dực.
Sở Ninh Dực nắm lấy tay cô, không nhịn được lại miết tay cô. Thủy An Lạc ngẩng lên cười ngốc với anh,. Cô cố tình mà, chính là cố tình nói cho Janis biết, nhìn đi, tôi quan tâm tới người bạn chơi chung với tôi hồi nhỏ hơn đấy.
Janis và Cố Minh Hạo đi đằng sau, cách họ một khoảng không xa nên họ cũng không nói gì, nhưng ánh mắt nhìn đối phương rõ ràng không hề vui vẻ chút nào.
Bên trên có quá nhiều tuyết đọng, Sở Ninh Dực gần như phải ôm Thủy An Lạc đi lên suốt cả quãng đường. Thủy An Lạc đội mũ nhưng vẫn không ngăn được việc thỉnh thoảng vẫn quay lại nhờ Janis chú ý tới Cố Minh Hạo.
Lần nào Janis cũng cười đáp lại cô, nhưng cảm giác trong lòng thì người bên cạnh hắn lại rất rõ.
Thế nên suốt cả quãng đường, tâm trạng của Cố Minh Hạo rất tốt, còn tâm trạng của Janis thì rất tệ, cực kỳ tệ.
Đến nơi ngắm cảnh, lúc này ở đây không có ai, trên băng ghế có vật trùm lên, bỏ ra liền có thể ngồi xuống được, lúc nào đi thì đậy lên là xong.
Thủy An Lạc hít một hơi thật sâu, đứng trên mép đình nhìn ra khung cảnh tuyết trắng mênh mông cách đó xa xa, “Đẹp quá đi.”
Cố Minh Hạo đứng cạnh Thủy An Lạc, âm thanh dịu dàng vang lên, “Phải, ở thành phố A hiếm khi có thể thấy được cảnh tuyết trắng xóa thế này lắm.”
Sở Ninh Dực có vẻ như mệt rồi, lúc này đang ngồi đấm đấm chân mình. Thủy An Lạc quay lại chạy tới bên cạnh anh, lo lắng lên tiếng: “Có phải vừa rồi đi nhiều quá không?”
Cố Minh Hạo và Janis lại đưa mắt nhìn nhau, nhưng hàm nghĩa trong ánh mắt chỉ có hai người họ mới hiểu được.
Truyện đang hot:
Tình Nhân Đẳng Cấp Thế Giới
Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
Cám ơn các bạn đọc đã ủng hộ
Top truyện hay nhất do độc giả bình chọn trên
Vietwriter.com
Bình luận facebook