Mây đen lướt qua khi gió bão đi đến đảo nhỏ, Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn mây đen, khóe miệng vẫn cong.
Janis nhìn chằm chằm vào nụ cười trên khóe môi cô.
Sở Ninh Dực cảm thấy tên Hàng Giả này rất quái lạ. Hắn không giống Hạ Lăng có quá nhiều suy nghĩ của riêng mình, trái lại còn yên tĩnh đứng ở một bên khi không có ai nhắc đến bản thân.
Chú Hạng làm phẫu thuật xong liền tháo găng tay khử trùng ra, sau đó quay đầu nhìn Băng Tuyết: “Đồng ý với con bé đi, ngược lại tôi muốn xem xem nói muốn hỏi gì?”
Băng Tuyết đáp lại rồi báo cho Janis.
Janis nhận được tin liền quay đầu nhìn về phía Thủy An Lạc: “Được, cô hỏi đi!”
Thủy An Lạc nhìn di động đã tắt trong tay hắn liền ui chao một tiếng, xem ra là cuộc phẫu thuật đã kết thúc rồi, xem ra vẫn an toàn.
Dù sao thì nhìn ánh mắt của anh Sở nhà cô là cô biết chắc anh đang lo cho mấy tên ngu ngốc kia rồi, trước mắt xem ra vẫn rất an toàn.
Thủy An Lạc lắc lắc tay mình, sau đó nói: “Điều tôi muốn hỏi cũng đơn giản thôi, nhưng câu hỏi nay anh không thể tự trả lời được, cần người cha tốt kia của anh đích thân trả lời.” Thủy An Lạc nói, sắc mặt của cô nghiêm túc hơn vài phần, thậm chí còn có vẻ nghiến răng nghiến lợi khi nói đến đây.
Janis nhíu mày: “Cô có ý gì?”
Thủy An Lạc quay đầu lại, giang hai tay ra: “Nơi này nếu có làm sao thì liên quan gì đến tôi? Tôi chỉ ước gì nơi này bị phá nát luôn cho rồi, nhưng mà...” Thủy An Lạc đang nói liền quay lại nhìn Janis: “Nơi này đã giam giữ tôi hơn hai mươi năm nay rồi, tôi buộc phải đòi lại công đạo cho mình, và cũng muốn lấy được một lời giải thích cho Long gia.”
Từ trước đến nay Thủy An Lạc đều không thừa nhận mình là người của Long gia, thế nhưng hôm nay cô lại nói như vậy.
Sở Ninh Dực vốn đang cúi đầu nhìn đồng hồ, nhưng vừa nghe cô nói như vậy thì lập tức ngẩng đầu nhìn về phía cô.
Thủy An Lạc không quay đầu lại, vẫn nhìn thẳng vào mắt của Janis.
“Thế nào? Nếu ba của anh trả lời cho tôi câu hỏi này, tôi sẽ nói cho anh biết đáp án câu hỏi mà ngay cả ba của anh cũng không trả lời được.” Thủy An Lạc vừa nói vừa nhếch miệng, thế nhưng độ cong này lại chẳng có chút ý cười nào.
Trong hầm băng, chú Hạng nhìn Lawrence, ông ta hơi cúi đầu, sắc mặt không chút thay đổi chút nào.
“Con bé là người có thù tất báo, xem ra ông nhất định phải đi chuyến này rồi.” Chú Hạng nói.
Ngay từ khi Thủy An Lạc đối phó với Lâm Thiến Thần, chú Hạng đã biết về con người cô rồi.
Thủy An Lạc không nói mấy cái đạo lý lớn lao gì, người khác bắt nạt cô chừng nào thì cô sẽ lấy lại ngần đó, bất kể là dùng cách gì.
Ánh mắt Janis trầm xuống, hắn nhìn Thủy An Lạc. Cô cũng chẳng nao núng chút nào mà nhìn lại hắn.
“Câu hỏi này còn quan trọng hơn cả việc xử lý người cải tạo gen của các người sao?” Janis nói.
Thủy An Lạc bật cười. Cô xoay người bước về sau mấy bước rồi lại ngẩng đầu nhìn Janis: “Thế giời này là của ai? Liên quan gì tới tôi chứ?”
Thủy An Lạc nói xong, Janis không lên tiếng nữa.
Sở Ninh Dực nhìn bóng lưng của Thủy An Lạc. Một Thủy An Lạc như vậy thì ngay cả anh cũng rất ít khi trông thấy.
Chuyện của Long gia khiến cô thật sự tức giận, hay nói đúng hơn là nỗi thống khổ phải chịu mấy năm gần đây đã dồn cô đến cực hạn rồi.
Mà loại giới hạn này cần một cái gì đó để bùng ra, còn người có thể khiến cô bùng phát chính là người đã mang nỗi thống khổ này đến cho cô.
“Zero, tôi biết ông đang nghe, ông vì một người phụ nữ mà giam giữ tôi nhiều năm như vậy, bây giờ tôi chỉ muốn một đáp án mà thôi, cái này không khó chứ!” Thủy An Lạc ngẩng lên nhìn trời, nói.
Truyện đang hot:
Tình Nhân Đẳng Cấp Thế Giới
Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
Cám ơn các bạn đọc đã ủng hộ
Top truyện hay nhất do độc giả bình chọn trên
Vietwriter.com
Bình luận facebook