Lúc này Thương Huy đang rót nước cho Tân Nhạc, vừa trông thấy vẻ mặt táo bón của cô, anh ta liền quăng luôn một câu: “Sao thế, chồng cũ của cậu à?”
Tân Nhạc trợn trắng mắt, ý bảo anh ta quay đầu lại: “Không phải là chồng cũ của tôi, là mẹ của con cậu đấy!”
Thương Huy thoáng khựng lại, sau đó quay đầu liền thấy người phụ nữ vừa mới tới.
Người phụ nữ này mặc một bộ đồng phục màu đen, mái tóc được búi gọn sau gáy. Cô ấy đang nhìn chằm chằm Tân Nhạc chứ không hề nhìn thấy Thương Huy.
“Tân Nhạc! Là cậu thật hả?” Lí Tử vui sướng nói, thế nhưng lúc cô nhìn thấy Thương Huy thì lập tức ngây ra, vẻ mặt cũng hơi đặc sắc.
“Là tôi đây, lâu rồi không gặp!” Tân Nhạc mỉm cười đáp lại.
Lúc này Thương Huy đang nhìn cô, mắt hơi nheo lại nhưng không nói gì cả.
Lí Tử vẫn xinh đẹp như trước đây, vóc người cũng y hệt năm đó, hấp dẫn đến mức khiến người ta phải phun máu mũi. Nhìn thẻ công tác trên ngực cô thì có lẽ cô đang làm việc ở đây, chắc giờ tới đây để ăn cơm.
“Thương Huy, lâu rồi không gặp!” Lí Tử khôi phục rất nhanh, sau đó nhìn về phía người đàn ông đang ngồi rồi khẽ cười và gật đầu một cái.
Tân Nhạc ngồi dịch người vào trong một chút: “Ăn chung đi! Hôm nay Thương Huy mời khách đấy.”
Lí Tử gật đầu rồi phóng khoáng ngồi xuống bên cạnh Tân Nhạc: “Lâu lắm rồi không gặp cậu, tôi còn chưa nói lời cảm ơn cậu về chuyện năm đó đâu đấy.”
“Tôi vừa mới về tối qua, cảm ơn gì mà cảm ơn chứ, tiền là của người ta đưa đấy, tôi còn cầm tiền hoa hồng đây này! Cái này gọi là cầm tiền của người ta rồi giúp người ta giải quyết hậu quả!” Tân Nhạc cười híp mắt vừa nói vừa nhìn Thương Huy đang ngồi đối diện, sao tự dưng anh ta thành người câm rồi: “Cậu làm việc ở đây à?” Tân Nhạc hỏi.
Lí Tử gật đầu: “Ở tầng sáu, tôi mở cửa hàng ở tầng sáu.”
“Ui chao, làm bà chủ rồi kìa!” Tân Nhạc cười tít mắt nói.
Lí Tử nhịn không được phải lắc đầu: “Cậu ở thủ đô mấy năm nay đúng là đã thay đổi không ít, nói cũng nói nhiều hơn rồi!”
Sau khi cơm nước được dọn ra, Tân Nhạc lấy đũa cho Lí Tử rồi nhìn chằm chằm người đàn ông đối diện: “Sao thế? Hai người cũng lâu lắm rồi không gặp nhau à?”
“Sau khi tốt nghiệp thì chưa gặp lại lần nào! Thánh học Thương ra nước ngoài còn tôi vào Nam đại, hình như là từ lúc đó tới giờ không gặp!” Lí Tử nói rất tự nhiên.
“Đúng thế, tám năm rồi chưa từng gặp lại.” Cuối cùng tới tận lúc này Thương Huy mới bình thường trở lại.
Tân Nhạc cúi đầu cắn đũa, sao cô lại có cảm giác mình trở thành cái bóng đèn thế nhỉ?
“Sao thế? Hai người thế này là sao đây?” Lí Tử cười cười nhìn hai người họ: “Trước đây chẳng phải hai người vì danh hiệu đứng đầu mà đấu đến nỗi ngươi chết ta sống đấy sao?”
“Ôi, hai bọn tôi... Úi...” Tân Nhạc còn chưa nói hết đã bị ai đó ngồi đối diện đạp cho một đạp khiến cô phải trợn mắt nhìn sang.
Thương Huy thản nhiên ăn cơm, nhàn nhạt trả lời: “Hôm nay chúng tôi xem mắt, sau đó thì thành công rồi.”
Sắc mặt của Lí Tử thoáng thay đổi, cuối cùng cúi đầu ăn rồi khẽ nói: “Tốt lắm, tốt lắm!”
Tân Nhạc trợn mắt nhìn Thương Huy với ánh mắt đầy vẻ giận dữ: Cậu làm cái quái gì đấy?
Thương Huy bình tĩnh cười: Tôi giúp cô, bây giờ cô giúp lại tôi, giao dịch công bằng đấy.
Tân Nhạc: Công bằng cái đầu cậu ý.
Thương Huy: Cậu đừng quên chúng ta đã thỏa thuận những gì.
Tân Nhạc:...
Má nó, sao cô lại đi đàm phán với một người học kinh tế cơ chứ.
Không khí của bữa cơm này có chút gượng gạo, mãi tới khi Lí Tử phải về làm việc thì Tân Nhạc mới nghe thấy cô lên tiếng: “Tân Nhạc! Tôi đã kết hôn rồi, có thời gian thì để tôi dẫn anh ấy đến mời cậu bữa cơm nhé.”
Tân Nhạc: “...”
Tân Nhạc cười xấu hổ, cô chỉ cảm thấy trái tim mình đang rỉ máu, tại sao cứ có cảm giác hôm nay mình là một pháo hôi thế nhỉ?
“Được, được!” Tân Nhạc nói rồi nhìn Lí Tử rời đi, sau đó đạp mạnh Thương Huy lại một cái: “Cô ấy kết hôn rồi?”
Bình luận facebook