Tân Nhạc đeo kính 3D quay sang nhìn Thương Huy.
Thương Huy mỉm cười gật đầu ý bảo cô cứ tiếp tục đeo đi, anh ta chỉ phát biểu ý kiến thôi.
Bộ phim mà bọn họ xem là một bộ phim nổi tiếng của Mỹ dạo gần đây, là phim hành động nhưng vẫn có những tình tiết tình cảm mà con gái thích đan xen trong đó, vậy nên tổng thể mà nói thì đây là một bộ phim không tệ.
Thế nhưng rốt cuộc bộ phim đó có nội dung thế nào thì Tân Nhạc không hề biết, trong đầu cô chỉ nghĩ về người đàn ông đang ngồi cách mình không xa.
Tuy rằng trong bóng tối nào có thể nhìn rõ được người nào với người nào, thế nhưng cô vẫn luôn cảm nhận được ánh mắt gắt gao bám sau lưng mình.
Sắc bén lại lạnh lùng.
Xem xong phim thì cũng đã tối muộn.
Mùa đông trời tối rất nhanh, lúc bọn họ ra ngoài trời đã đổ tuyết, thậm chí trên mặt đường còn tích được một tầng tuyết rất dày, rõ ràng tuyết đã rơi từ lâu lắm rồi.
Tân Dương gọi điện thoại hỏi xem chị mình mấy giờ về. Tân Nhạc vừa nhìn Thương Huy đang đánh xe tới, vừa nắm chặt quần áo trên người mình: “Bây giờ chuẩn bị về đây, muốn mua gì không để chị mang về cho.”
Tân Nhạc vừa mới dứt lời thì đột nhiên cảm giác bả vai mình được ai đó khoác thêm một lớp áo, bàn tay đang cầm di động của cô khẽ cứng lại, quay đầu thì liền trông thấy người đàn ông đứng sau lưng mình.
Trên vai cô là áo khoác của anh, nó vẫn còn mang theo hơi ấm của người ấy.
Tân Nhạc không phản ứng lại tiếng gọi của em trai mình. Cô cất di động rồi cởi bỏ áo khoác đang được phủ lên vai mình, sau đó đưa nó lại cho Mặc Lộ Túc: “Bác sĩ Mặc, anh thật sự không cần lãng phí công sức với tôi nữa đâu, hơn nữa anh thế này chẳng giống anh chút nào, dù sao thì bác sĩ Mặc cũng ghét nhất mấy chuyện phiền phức thế này mà!” Tân Nhạc nói, vừa lúc Thương Huy cũng đánh xe qua đây. Cô thấy Mặc Lộ Túc không chịu cầm lấy áo khoác liền dứt khoát nhét nó vào tay anh.
Thương Huy xuống xe rồi đi tới, mở cửa xe cho cô: “Có lạnh không? Vào xe nhanh đi.”
Tân Nhạc gật đầu rồi khom người chui vào xe.
Thương Huy đóng cửa xe lại rồi quay đầu nhìn Mặc Lộ Túc: “Anh Mặc đây đã đi theo chúng tôi cả một buổi chiều rồi, không biết anh có hài lòng với biểu hiện của tôi không?”
Mặc Lộ Túc hơi nheo mắt lại, trong đó lộ ra sự tức giận.
Hài lòng không?
Làm sao mà không hài lòng được?
Tất cả những việc mà anh chưa từng làm với Tân Nhạc thì người đàn ông này lại dẫn cô đi làm cả rồi.
Những gì anh không biết thì Thương Huy đều biết cả.
Nếu như nói Mặc Lộ Túc đuổi theo chỉ vì hổ thẹn vậy thì lúc này Mặc Lộ Túc hẳn là nên yên tâm mới phải, vì dù sao người đàn ông này rất thấu hiểu Tân Nhạc, đối xử với cô cũng rất tốt.
Nhưng mà anh lại lo lắng, hoàn toàn chẳng có chút cảm giác yên tâm nào!
Người đàn ông này đối xử tốt với cô khiến anh cảm thấy lo sợ.
“...”
Mặc Lộ Túc hơi hé miệng, thế nhưng chẳng thể thốt lên nổi một từ, bởi vì anh hoàn toàn chẳng hiểu Tân Nhạc một chút nào cả, cho nên ngay cả một lý do để đả kích người đàn ông này anh cũng chẳng có.
“Anh Mặc, đã ly hôn rồi thì chẳng thà mỗi người đều có niềm vui mới của mình, tôi nghĩ hẳn đây cũng là lý do để trước đây anh Mặc quyết định li dị!” Thương Huy vừa nói vừa nhìn thẳng vào người đàn ông đối diện mình: “Hơn nữa điều kiện của anh Mặc quả thật quá cao so với Nhạc Nhạc nhà chúng tôi, cảm ơn anh Mặc đã giơ cao đánh khẽ, cho tôi một cơ hội, tạm biệt!” Thương Huy nói rồi khẽ mỉm cười, sau đó vòng qua lái xe rời đi.
Mặc Lộ Túc đứng ở đầu gió, áo khoác vẫn đang treo trên cánh tay của mình.
Mỗi người có một niềm vui mới?
Niềm vui mới chết tiệt!
Vui vẻ cũng chỉ có một mình cô mà thôi.
Thương Huy lái xe đưa Tân Nhạc về nhà, trên đường vẫn không quên đả kích cô.
“Nhìn coi cậu coi trọng loại đàn ông thế nào kìa? Chậc chậc chậc, sau khi kết hôn chắc hẳn cậu phải làm một cô vợ nhỏ đáng thương phải không hả?!”
“Cậu tập trung lái xe đi, lắm mồm như thế để làm gì hả?” Tân Nhạc lườm anh ta một cái rồi tiếp tục nhìn cảnh vật bên ngoài, trong kính chiếu hậu vẫn có thể lờ mờ thấy được bóng hình của người kia.
“Biết chành chọe với tôi thế quái nào lúc gặp anh ta lại biến thành cừu non thế chứ?” Thương Huy cũng chẳng tức giận, thế nhưng ngay sau đó anh ta lại trở nên nghiêm túc: “Tân Nhạc, tôi đang nói chuyện với cậu đấy!”
Bình luận facebook