Mặc Lộ Túc cười không nói.
Suốt bữa cơm Tân Nhạc vẫn luôn giữ im lặng. Cô trầm mặc nhìn Mặc Lộ Túc chăm sóc ba mẹ cô dùng cơm, trầm mặc nghe mẹ cô nói vợ trước của Mặc Lộ Túc không phải thế này, thế nọ.
“Quá khứ đã qua rồi, con gái nhà chúng tôi cũng từng li dị, nhưng mà con bé đâu có giống Viện trưởng Mặc đâu! Con gái đã li dị rồi thì chẳng ai còn cần nữa!” Mẹ Tân thở dài.
Tân Nhạc liếc mắt nhìn mẹ mình một cái, ánh mắt rõ ràng đang nói: Mẹ đừng có vờ vịt nữa.
Mẹ Tân cũng quẳng cho con gái mình một ánh mắt lạnh như băng, ý tứ rõ ràng: Mau câm miệng cho mẹ.
“Sao lại thế được, cô Tân rất tốt ạ.” Mặc Lộ Túc nói thật lòng.
“Phải vậy không, Viện trưởng Mặc cũng thấy con gái nhà chúng tôi tốt hả.”
Tân Nhạc hết nhìn nổi nữa cho nên dứt khoát gắp cho mẹ mình một miếng cá muối to: “Mẹ! Mẹ ăn đi, có phải giờ mẹ muốn con dán một tờ giấy lên mặt ghi “của rơi mời nhận” mẹ mới vừa lòng không? Viện trưởng Mặc còn đang bận lắm đấy, tám giờ là phải chạy về bệnh viện làm việc mà bây giờ cũng đã bảy giờ rồi kìa!”
Mặc Lộ Túc hơi siết chặt đôi đũa trong tay, thái độ vẫn nhẹ nhàng như trước, nói: “Không sao, vẫn còn thời gian mà.”
“Viện trưởng Mặc đã làm đến chức Viện trưởng rồi mà Tết vẫn có trách nhiệm với công việc, điều này rất nhiều lãnh đạo còn không làm được như vậy đâu!” Ba Tân Nhạc nói.
Mặc Lộ Túc khẽ cong môi: “Không có gì ạ, cháu về nhà cũng chỉ cô đơn một mình, chẳng thà để những người khác về đoàn tụ với gia đình thì hơn.”
Ba Tân hỏi xong câu hỏi này rồi cũng không nói gì nữa.
Dường như là đã ngầm đồng ý với suy nghĩ của vợ mình.
Dù sao thì lớp trẻ bây giờ có rất ít người có suy nghĩ thế này.
Tân Nhạc: “...”
Bộ trưởng Bộ chính trị à, đại nghĩa ngút trời của ngài ngày hôm qua đâu rồi? Mấy cái điều một... hai... ba... bốn... năm mà ngài đã vạch ra đâu rồi? Thế quái nào mà giờ lại thành ra ngấm ngầm tán thành thế này hả trời?
Sau bữa cơm tối, mẹ Tân Nhạc cố ý kéo ba Tân Nhạc vào phòng vệ sinh, để hai người kia ra ngoài đứng chờ với nhau.
Tân Nhạc biết mẹ mình cố ý làm vậy, chứ nếu không, đi vệ sinh thì sao không gọi cô chứ?
Mẹ Tân mạnh mẽ quăng lại một ánh mắt với con gái mình: Câm!
Tân Nhạc: “...”
Mặc Lộ Túc trả tiền rồi cầm áo khoác của mình đứng dậy, nói: “Đi thôi.”
Tân Nhạc thở dài rồi cũng cầm áo khoác lên: “Số tiền kia...”
Mặc Lộ Túc dừng một chút rồi mới nói: “Cứ cho là trước khi kết hôn anh không làm một bữa cơm xin phép cho nên giờ mời bù đi! Không cần đưa lại tiền cho anh đâu.” Mặc Lộ Túc nói rồi sải bước đi ra ngoài.
Tân Nhạc nhìn theo bóng lưng của ai kia, hình như... giận rồi?
Nhưng mà vì sao chứ?
“Ý tôi muốn nói là, tiền này anh có đòi tôi cũng chẳng có mà trả đâu. Một bữa cơm mà mất tậm mấy vạn, đi tong luôn nửa năm tiền lương của tôi rồi đó.” Tân Nhạc lầm bầm nói rồi cúi đầu theo ra ngoài.
Thời gian này trong thang máy không có nhiều người, cho nên sau khi Tân Nhạc bước vào thì chỉ có hai người họ đứng im trong thang máy.
Hai người họ phân ra mỗi người đứng một bên, không một ai lên tiếng.
Lúc thang máy sắp đi đến lầu một, Mặc Lộ Túc đột nhiên lên tiếng: “Em vẫn còn nhớ rõ những món mà anh thích ăn.”
Tân Nhạc khựng lại, chỉ là cô không biết cái động tác ấy là ở đầu ngón tay của cô hay là trong chính tâm tình của mình.
Một lát sau thang máy được mở ra, Tân Nhạc nhàn nhạt nói: “Do thói quen thôi, sau này sẽ cố gắng tập bỏ nó đi, sẽ không để nó làm phiền đến anh đâu.” Cho nên ý của cô là không cần anh phải nói lời xin lỗi, nói cho cô biết rằng anh muốn cùng cô rạch ròi quan hệ tới cỡ nào: “Những gì mẹ tôi nói anh không cần để ý, bà ấy chỉ lo lắng cho tôi thôi.”
Mặc Lộ Túc cũng bước theo ra, thế nhưng lại chỉ vì một câu “Do thói quen thôi, sau này sẽ cố gắng tập bỏ nó đi, sẽ không để nó làm phiền đến anh đâu.” của cô lại khiến trái tim anh thắt chặt lại.
Là anh đã phiền hà tới cô! Nếu không thì sao sáng nay cô lại đăng một dòng trạng thái như vậy lên wechat chứ.
Bình luận facebook