“Mẹ...” Chóp mũi Tân Nhạc cay xè, cô quay đầu nhìn cánh cửa phòng ngủ đã đóng chặt.
Ba Tân Nhạc thở dài: “Con thật sự nghĩ rằng mẹ con không biết xấu hổ như vậy sao! Sau khi hai đứa xuống lầu, mẹ con vẫn còn hỏi ba là làm như vậy liệu có quá là không biết xấu hổ hay không. Mẹ con còn chẳng phải đang vì con đó sao!”
Tân Nhạc hơi cúi đầu, ngón tay bám vào bàn, nước mắt rơi xuống.
“Nhạc Nhạc, bao nay ba và mẹ con không cúi đầu trước bất cứ ai! Ngay cả khi công việc bị chèn ép cũng chưa bao giờ biết cúi đầu là gì! Thế nhưng vì con thì cái mặt mũi này ba mẹ không cần cũng được!” Ba Tân nói rồi đưa tay vỗ vỗ bả vai của cô: “Ba biết con không bỏ được người kia, chuyện này do con tự quyết định.” Ba Tân nói rồi cũng xoay người đi vào phòng ngủ.
Tân Nhạc ngẩng đầu nhìn bóng lưng đã không còn thẳng của ba mình, trong lòng có chút chua xót.
Cô cầm lấy đồ ăn khuya trên bàn rồi xoay người ra cửa.
Đêm mùng một, gió vẫn còn rất lạnh.
Tân Nhạc không lái xe, cô định đi bộ tới viện.
Ba mẹ của cô thích Mặc Lộ Túc, nhưng họ cũng hận Mặc Lộ Túc đến tột cùng. Cô phải nói chuyện này với ba mẹ của mình như thế nào đây?
Lúc Tân Nhạc đến bệnh viện thì ca phẫu thuật của Mặc Lộ Túc còn chưa kết thúc.
“Từ năm hai mươi bảy tuổi đến giờ, ngày nào Viện trưởng cũng làm việc liên tục cả tuần. Từ sau khi Viện trưởng của Sở thị qua đời, Viện trưởng giống như thay đổi hoàn toàn luôn.”
“Chứ còn sao nữa! Viện trưởng Kiều là bà ngoại của anh ấy, hơn nữa nghe nói Chủ tịch quanh năm không trở về thành phố A! Trước đây Viện trưởng còn có bác sĩ Tân chờ ở nhà nhưng hiện tại anh ấy có về nhà cũng chỉ côi cút một mình trong căn nhà trống rỗng đó, mới nghĩ thôi đã thấy đau lòng đến khó thở rồi.”
“Haiz, Viện trưởng là người tốt như thế mà đến cuối cùng lại trắng tay chẳng còn gì, thật đáng thương.”
“Đúng thế, trước đây nói thế nào thì cũng vẫn còn có bác sĩ Tân, còn một đứa bé chưa kịp ra đời, còn một người bà ngoại, nhưng dường như chỉ trong một đêm mà con chết, vợ bỏ đi, ngay cả bà ngoại cũng qua đời.”
Tân Nhạc đứng ở khúc quanh không bước ra, mãi đến khi hai y tá kia đi xa rồi, thanh âm vang tới cũng trở nên đứt quãng.
“Lúc trước Tiểu Phương có nói với tôi là sau đó Viện trưởng đã mang cái thai của bác sĩ Tân đi. Đứa bé ấy cũng đã thành hình rồi, thật đáng tiếc.”
“Còn biết nói gì hơn nữa đây, thật đáng tiếc...”
Cuối cùng tiếng trò chuyện cũng biến mất trong không khí. Tân Nhạc đứng dựa cả người vào tường, như thể chỉ có thể làm như vậy thì cô mới có thể đứng vững được.
Anh ấy... mang đứa bé đi?
Một đứa bé đã chết thì mang đi cũng có tác dụng gì đâu chứ?
Trong một đêm con chết, vợ bỏ đi, bà ngoại cũng qua đời, anh chẳng còn gì cả.
Vậy thì còn cô thì sao?
Chẳng phải cô cũng giống như vậy sao?
Chính cô đã hại chết đứa con của mình. Nếu như không phải do tâm tình của cô có vấn đề thì đứa bé ấy đã không mang thai ngoài tử cung rồi.
Thế nhưng như vậy cũng tốt, ít nhất đứa bé ấy không phải chịu nỗi khổ của thế gian này.
Tân Nhạc đến trước phòng bệnh. Tân Dương đang ôm di động chơi game thì đột nhiên bị Tân Nhạc cướp lấy.
“Chị! Chị làm gì thế?” Tân Dương gắt lên: “Em sắp qua bàn rồi, trả lại cho em mau!”
“Chơi, chơi, chơi! Không sợ chơi đến hỏng cả mắt luôn hả?” Tân Nhạc tức giận nói rồi đặt di động lên mặt bàn, sau đó cũng đặt đồ ăn khuya đang cầm trong tay lên đó.
Tân Dương ngẩng đầu muốn nói gì đó nhưng cậu lại thấy hai vành mắt đỏ ửng của chị mình, còn có đồ ăn khuya đặt trên bàn, chắc đây không phải là để cho cậu đâu, dù sao thì hiện tại cậu cũng chẳng ăn được thứ gì cả.
“Chị cãi nhau với ba mẹ à?” Tân Dương dè dặt hỏi dò.
“Không cãi nhau.” Tân Nhạc ngồi xuống bên giường, cô nghĩ nếu như họ cãi nhau được thì đã tốt, như vậy thì cô cũng sẽ không phải khó chịu như bây giờ rồi.
Bình luận facebook