Mặc Lộ Túc cũng không ngờ lại gặp Tân Nhạc ở đây nên lại quay ra nhìn Sở Ninh Dực.
Sở Ninh Dực không chề cảm thấy mình làm sai mà đi vào ngồi luôn xuống vị trí trung tâm của bàn.
Thủy An Lạc chớp mắt, sao lại cảm thấy bầu không khí kỳ cục thế nhỉ, đặc biệt là ánh mắt của Tân Nhạc khiến cô phải tự động dời mắt đi.
Sở Ninh Dực ngồi xuống rồi lại thấy Mặc Lộ Túc quay người định bỏ đi. Anh liền đập mạnh tay xuống bàn, “Ngồi xuống cho tôi.”
Thủy An Lạc giật bắn mình, Tân Nhạc nhất thời cũng không dám lên tiếng nữa.
Dù sao vốn bản thân Sở Ninh Dực không cần giận cũng đủ uy rồi, giờ còn nổi giận thì ai còn dám ho he gì nữa.
Thủy An Lạc tự động ngồi xuống cạnh Sở Ninh Dực. Sở Ninh Dực cầm thực đơn chọn bừa vài món sau đó bảo phục vụ ra ngoài.
Tân Nhạc vẫn cúi gằm đầu nãy giờ, còn Mặc Lộ Túc thì ngồi ở vị trí cách xa cô nhất.
Vì anh biết Tân Nhạc không muốn gặp anh.
Chờ phục vụ đi ra rồi Sở Ninh Dực mới đón lấy cốc nước của Thủy An Lạc đưa cho anh trong dáng vẻ y như một nha hoàn, “Có tí chuyện thôi mà cũng vòng vèo mãi, vòng vèo cái gì đây hả? Cộng lại cũng đã là người năm sáu mươi tuổi rồi, làm trò cho ai xem hả?”
Thủy An Lạc: “...”
Anh Sở, anh thật sắc bén.
Tân Nhạc cúi đầu không dám cãi lại.
Đây gọi là làm trò sao?
Cô chỉ không muốn bị tổn thương lần thứ hai thôi mà.
Mặc Lộ Túc càng nhíu mày chặt hơn, nhưng vẫn mân mê cái cốc bên cạnh tay mình, “Cái này không phải...”
“Nếu đã tới rồi mà còn rụt cổ vậy mới đầu còn tới chọc nó làm gì.” Câu này là nói cho Tân Nhạc nghe.
“Tôi không...”
“Nếu như cô ở thành phố S thì hôm nay sẽ không ngồi ở đây đâu.” Sở Ninh Dực nhìn thẳng vào Tân Nhạc, Tân Nhạc chỉ có thể cúi đầu.
Thủy An Lạc giật giật góc áo Sở Ninh Dực: “Anh làm gì thế?”
“Anh, chuyện này không liên quan gì tới anh cả, anh cũng không việc gì phải nổi giận với cô ấy hết.” Mặc Lộ Túc trầm giọng nói rồi đứng dậy kéo cánh tay Tân Nhạc để cô đứng lên cùng mình.
Tân Nhạc sững ra, bị anh kéo nên loạng choạng một bước, nhưng lại trông thấy dáng vẻ cao lớn của anh.
“Không liên quan tới tôi? Hay là không liên quan tới bà nội? Hôm nay cậu có dám hỏi thẳng cô ấy cái dòng trạng thái cô ấy đăng hôm mùng một Tết là có ý gì không?” Sở Ninh Dực cười lạnh, nhưng âm thanh lạnh lùng này lại khiến Thủy An Lạc không nhịn được phải buông tay anh ra.
Bước chân của Mặc Lộ Túc khựng lại, Tân Nhạc cũng dừng lại theo.
Dòng trạng thái hôm mùng một?
Liên quan gì giữa họ?
Thủy An Lạc chống khuỷu tay xuống bàn, lại chống mặt lên, anh Sở, anh còn có thể thẳng hơn nữa được không?
Không ai lên tiếng, ngay đến một người cũng không!
Sở Ninh Dực lẳng lặng tách ngón tay ra một khoảng cách nhất định, nhìn hai người đứng cách đó không xa, trông Mặc Lộ Túc có vẻ như đang nhẫn nhịn điều gì đó, là sợ hãi hay là điều gì khác đây? Thủy An Lạc không thể hiểu nổi.
Người đàn ông bên cạnh thì cô không cần nhìn cũng biết giờ mặt mũi thế nào rồi.
Sở Ninh Dực ghét nhất là lằng nhằng lề mề, nếu không khi ấy sau khi biết có đứa trẻ, cô đã không bị người ta bắt về ngay sau khi thi xong như vậy rồi.
Giờ Mặc Lộ Túc lại lề mề đến mức ngay cả cô cũng không nhìn nổi nữa thì tất nhiên là Sở Ninh Dực chắc chắn đang thấy bực lắm rồi.
Người đàn ông này không thích quanh co lòng vòng, cho nên chỉ một câu nói thôi đã là điểm chết rồi.
Nhưng như vậy thì bối rối quá đi!
Giờ đã là 2017 rồi đấy. Trái Đất à, mày thật sự không bị nổ hả? Thật sự vẫn không nổ đấy hả?
“Không liên quan tới anh.” Mặc Lộ Túc lại thốt ra câu này một lần nữa rồi dứt khoát kéo Tân Nhạc đi.
“Ây ây ây...” Thủy An Lạc bỏ hai tay xuống, nhìn họ ra ngoài, “Lại bị anh làm cho tức giận bỏ đi rồi, haiz.”
“Ừm, vừa rồi anh chỉ gọi đồ ăn cho hai người thôi.” Sở Ninh Dực nhàn nhạt đáp.
Truyện đang hot:
Tình Nhân Đẳng Cấp Thế Giới
Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
Cám ơn các bạn đọc đã ủng hộ
Top truyện hay nhất do độc giả bình chọn trên
Vietwriter.com
Bình luận facebook