Sở Ninh Dực và Thủy An Lạc đi xuống liền trông thấy cảnh Mặc Lộ Túc bị tông bay người, nhưng người trong xe có vẻ như vẫn chưa chịu từ bỏ mà tiếp tục quay đầu lại tông về phía Tân Nhạc.
“Mặc Lộ Túc...” Tâm Nhạc hoảng sợ gọi anh, đứng dậy muốn chạy qua nhưng chiếc xe kia đã lùi lại.
Sở Ninh Dực lấy bút của mình ra, ném thẳng về phía chiếc xe kia.
Thủy An Lạc lúc này cũng không quan tâm tới việc Sở Ninh Dực lợi hại đến thế nào nữa mà đã chạy xuống chỗ Mặc Lộ Túc đang bị người ta vây lại.
“Đàn anh, đàn anh...” Thủy An Lạc đi tới, đẩy đám người kia ra rồi gần như quỳ xuống bên cạnh Mặc Lộ Túc, anh gần như đã bị máu nhuộm đẫm người.
Bên ngoài đoàn người vẫn còn có những âm thanh chói tai do xe xẹt xuống mặt đất, nhưng Thủy An Lạc không lo cho Tân Nhạc, có Sở Ninh Dực ở đây, cô không cần phải lo.
Thủy An Lạc nhanh chóng cầm máu cho Mặc Lộ Túc, ngoảnh lại nhìn đám người kia, “Làm phiền gọi 120 giúp tôi với.”
Có một chàng trai đứng cách Thủy An Lạc không xa lúc này đang lấy điện thoại ra gọi cho cảnh sát. Cô gái bên cạnh cũng vội vàng gọi 120, sau đó mới đi tới, “Chị ơi, hay để em xem qua trước cho, em là sinh viên của đại học Y.” Nhưng khi cô gái này nhìn thấy động tác của Thủy An Lạc liền biết ngay được thân phận của cô cho nên không làm phiền cô nữa.
“Mặc Lộ Túc, Mặc Lộ Túc...” Sau khi cái âm thanh nhức tai kia dừng lại, Tân Nhạc mới lảo đảo chạy tới, trông cô rất chật vật, chắc vì vừa rồi bị ngã mấy lần.
Nhưng khi cô nhìn thấy người đang nằm dưới dất, cả người lại bỗng run bần bật lên trong gió.
“Mặc Lộ Túc...”
Thủy An Lạc vẫn đang ấn kích nhịp tim cho anh nên không kịp nhìn xem Tân Nhạc có sao không.
Tân Nhạc lao tới quỳ xuống bên cạnh Mặc Lộ Túc.
“Mặc Lộ Túc, Mặc Lộ Túc, anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em, anh không thể chết được, Mặc Lộ Túc...”
Xe cứu hộ đến rất nhanh, là xe của bệnh viện Mặc Thị.
Mặc Lộ Túc được đưa lên xe, lúc Thủy An Lạc định lên theo lại bị Sở Ninh Dực giữ lại, nhìn Tân Nhạc trên xe, sau đó chiếc xe biến mất thì thấy xe cảnh sát đến.
Trên tay và trên người Thủy An Lạc dính đầy máu. Cô ngoảnh lại nhìn Sở Ninh Dực với ánh mắt bất lực.
“Cậu ấy sẽ không nhận thua nhanh vậy đâu.” Sở Ninh Dực trầm giọng nói, tỏ ý bảo cô nhìn ra đằng sau. Trần Thiến Đồng như điên như dại bị cảnh sát lôi ra khỏi xe, chiếc bút của Sở Ninh Dực vẫn đang bị găm vào trong lốp xe, nhưng đã bị biến dạng nghiêm trọng.
Đó là chiếc bút máy mà Sở Ninh Dực thích nhất.
Đó chính là chiếc bút mà trong ngày của ba, Tiểu Bảo Bối đã dành tiền mừng tuổi của mình ra để đích thân chọn quà cho ba mình.
Thủy An Lạc ngẩng lên nhìn Sở Ninh Dực, lúc này anh đang nhíu chặt mày, buông tay cô ra rồi đi tới cạnh xe, khom người xuống rút cái bút ra, tiếc là khả năng khó có thể sửa lại như cũ được.
Cảnh sát cần cung cấp khẩu cung nhưng cũng không dám bắt Sở Ninh Dực đi theo họ, dù sao thì vị phật gia này mời tới đã khó rồi, tiễn đi còn khó hơn nữa.
“Sở tổng, cô gái này có vấn đề về thần kinh.” Cảnh sát trưởng nhìn người phụ nữ vẫn đang la hét ầm ĩ trên xe.
Thủy An Lạc thở hắt ra một hơi, vậy ra ngay từ đầu mục tiêu của Trần Thiến Đồng chính là Tân Nhạc sao.
“Cô ta bị rối loạn lưỡng cực.” Thủy An Lạc nói, “Nhưng tôi có thể chắc chắn rằng, cô ta đã lên kế hoạch cho chuyện này trong lúc tỉnh táo.”
“Cô Sở có thể đi theo chúng tôi về đề lấy lời khai được không.” Viên cảnh sát lên tiếng.
Sở Ninh Dực vẫn đang cúi đầu xót xa nhìn chiếc bút máy trong tay mình.
Truyện đang hot:
Tình Nhân Đẳng Cấp Thế Giới
Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
Cám ơn các bạn đọc đã ủng hộ
Top truyện hay nhất do độc giả bình chọn trên
Vietwriter.com
Bình luận facebook