Thủy An Lạc nhìn anh, cuối cùng cũng chỉ có thể thở dài, khẽ gật, xem như đồng ý với lời yêu cầu của cảnh sát.
Mặc Lộ Túc được đưa vào phòng cấp cứu. Tân Nhạc cả người đầy máu đứng đợi ở bên ngoài. Cô vẫn ôm lấy ngực mình, cảnh tưởng đó vẫn cứ hiện hữu trong tâm trí cô, không thể xua tan đi được.
Tân Nhạc tựa vào tường ngồi xuống, mím chặt môi.
“Mặc Lộ Túc, em xin anh đừng xảy ra chuyện gì, chỉ cần anh không sao, em sẽ không bao giờ rời xa anh nữa. Kể cả anh có muốn lợi dụng em em cũng sẽ không rời xa anh nữa.” Tân Nhạc khẽ lẩm bẩm, chỉ hy vọng người bên trong sẽ nghe thấy tiếng của mình.
Ngay lúc Mặc Lộ Túc được đưa vào đây thì chuyện anh bị tai nạn xe đã được truyền đi khắp nơi rồi, một phần vì anh là Viện trưởng của bệnh viện, và còn là Chủ tịch chấp hành của bệnh viện. Vốn dĩ thân phận anh đặc biệt như vậy nên tất nhiên sẽ được quan tâm tới nhất.
Lúc Tân Dương đang xem thời sự với ba mình thì thấy ngay cảnh tai nạn này, lại nghe thấy cái danh Viện trưởng bệnh viện Mặc Thị kia, mẹ Tân Nhạc thốt lên một tiếng rồi vội vàng đứng bật dậy.
“Đó, đó không phải là Viện trưởng Mặc sao?” Mẹ Tân Nhạc không thể tin nổi lắp bắp, sáng nay vẫn đang yên đang lành, sao giờ lại bị tai nạn xe chứ?
Thời sự vẫn tiếp tục đưa tin, nói rõ đây là một vụ tai nạn đã được lên sẵn kế hoạch, chỉ có điều người gây ra vụ tai nạn này lại là một bệnh nhân tâm thần, hiện tại vẫn đang trong quá trình điều tra.
“Bệnh nhân tâm thần? Haiz, thời buổi này bệnh nhân tâm thần đều có đặc quyền đấy.” Mẹ Tân Nhạc thở dài rồi lại đưa miếng táo đã gọt vỏ cho con trai, “Hay mẹ thử đi xem xem sao nhỉ, dù sao thì Viện trưởng Mặc cũng từng quan tâm tới chúng ta mà.”
“Chị, chị... Mẹ, mẹ nhìn kìa, đó là chị đúng không.” Tân Dương hét lên chỉ vào đoạn video trên tivi, có thể thấy rõ được cảnh chiếc xe kia đang lao về phía Tân Nhạc trên đó, nhưng lại bị Mặc Lộ Túc kéo ra. Sau đó chiếc xe vẫn lao về phía Tân Nhạc, lại bị chiếc bút của Sở Ninh Dực cưỡng chế thay đổi hướng đi. Sau đó Tân Nhạc liền được Sở Ninh Dực kéo lên bậc thang, tới nơi mà chiếc xe không thể lái vào được.
Lúc này ba mẹ Tân Dương đều đang xem tivi, sau đó liền đưa mắt nhìn nhau.
Ba Tân Nhạc càng nhíu mày chặt hơn, nhưng trông có vẻ như đang xác định điều gì đó.
Mẹ Tân Nhạc không hiểu, họ vừa nói gì cơ? Con gái bà nổi giận như thế từ bao giờ vậy?
Sao lại nổi giận với Viện trưởng Mặc như thế?
Tân Dương cũng không nuốt nổi táo nữa, cậu e dè nhìn ba mẹ mình: “Chiếc xe này là nhằm vào chị con, chị con đâu rồi?”
“Phải, Nhạc Nhạc đâu rồi?” Ba Tân Nhạc vội đứng dậy cầm điện thoại gọi cho con gái, nhưng điện thoại lại không kết nối được.
“Không phải Viện trưởng Mặc được đưa đến bệnh viện rồi sao?” Tân Dương nói, sau đó vén chăn ôm lấy chỗ mổ của mình xuống giường, “Chắc chắn là chị con cũng theo qua đó rồi.”
“Bác sĩ Mặc tới bệnh viện rồi, chị con nó...”
“Ôi mẹ ơi, thôi để con nói thật với ba mẹ vậy, Viện trưởng Mặc chính là anh rể của con. Trước đây lúc ở thành phố S con từng thấy anh ấy rồi, nhưng chị con không cho anh ấy vào nhà.” Tân Dương nói vọng lại, còn người thì đã ra hẳn ngoài.
Ba Tân Nhạc ngược lại khá là bình tĩnh, có vẻ như đã đoán trước được chuyện này.
Nhưng còn mẹ Tân Nhạc thì lại ngẩn ra, con trai bà vừa mới nói gì?
Viện trưởng Mặc là thằng chồng vô tình trước đây của con gái bà sao!
Mẹ Tân Nhạc ôm ngực, tỏ ý bà không ổn rồi, tin tức này gây sốc quá.
Lúc Tân Dương và ba mẹ tới trước cửa phòng phẫu thuật, Tân Nhạc vẫn đang ngồi dưới đất vùi đầu khóc. Mẹ Tân Nhạc lúc này dù đang ngùn ngụt lửa giận, nhưng thấy con gái như vậy bà cũng không thể trách cứ nổi nữa.
Bình luận facebook