Chú Lưu nhíu mày, hơi cúi đầu.
Thủy An Lạc tiếp tục nói: “Bởi vì tình hình của Viễn Tưởng có chút đặc thù, nếu không lấy công lao của chú thì có một nửa Viễn Tường là của chú!”
Công ty Khoa học Kỹ thuật Viễn Tưởng chính là căn cứ tin tức mà Sở Ninh Dực để lại cho Tiểu Bảo Bối trong tương lai, cho nên tuyệt đối không thể đưa cho người khác được.
Chú Lưu vẫn lắc đầu: “Lạc Lạc, con không biết Tiểu Bằng, chứ không đi thì con bé sẽ không từ bỏ đầu!”
“Chú đi thì cô ta cũng không từ bỏ!” Thủy An Lạc nói rồi nhẹ nhàng lắc cái ly trong tay. “Con không trách cô ấy, dù sao Viễn Tường cũng nên là con chịu trách nhiệm nhưng con lại chẳng làm được cái gì cả, cô ấy coi thường con cũng là chuyển hiển nhiên, muốn cướp Viễn Tường cũng không lạ.”
“Lạc Lạc! Chỉ là tâm của con không đặt ở đây mà thôi.” Chủ Lưu nói rồi nhìn đồng hồ: “Được rồi, phía bên công ty chú sẽ phụ trách thanh minh là chủ đã đến thời gian nghỉ hưu rồi! Nếu thật sự có người hành động theo cảm tính mà muốn đình công thì đồng nghĩa với việc người đó không có tư cách ở lại! Chú nghĩ Sở tổng có thừa biện pháp để bổ sung vị trí trống kia.”
“Nhưng mà, chú Lưu...” Thủy An Lạc tiếp tục muốn khuyên.
Chú Lưu đứng dậy: “Tiền và quyền đúng là hủy hoại người ta.”
Thủy An Lạc nghẹn họng. Cô muốn nói cái gì đó nữa nhưng lại chẳng thể phát âm được một từ nào, bởi vì câu vừa rồi của chú Lưu như thể đang nói bóng gió rằng: Tiền của Thủy gia đã làm lệch lạc thế giới của con gái ông rồi.
Chú Lưu đi rồi, chỉ để lại thư từ chức của mình, tựa như đã hạ quyết tâm.
Thủy An Lạc nhìn về phía Sở Ninh Dực. Sở Ninh Dực vẫn đứng đó nhìn lá thư từ chức kia.
“Tiền và quyền lợi quả thực đã hủy hoại con người.” Sở Ninh Dực nhàn nhạt nói, chỉ là khóe miệng khẽ nhếch lộ ra một nụ cười châm chọc.
Thủy An Lạc dừng lại một chút, cô không hiểu ý của anh.
Sở Ninh Dực đưa tay gõ lên mặt trên của tập tài liệu nói: “Em biết ngày mai sẽ có chuyện gì xảy ra không?”
“Chuyện gì?”
“Thiên kim Thủy An Lạc của Công ty Khoa học Kỹ thuật Viễn Tưởng ép cống thần rời đi, cướp lại quyền lực của Viễn Tưởng.” Sở Ninh Dực nói từng chữ một.
Thủy An Lạc đột nhiên ngẩng đầu: “Không đâu, chú Lưu sẽ không làm như vậy.”
“Ông ta không làm nhưng không có nghĩa là ông ta không biết mình đang bị người khác lợi dụng, nhất là khi người đó lại chính là con gái ruột của mình.” Sở Ninh Dực nói rồi thu lại tập tài liệu: “Đi thôi, xem ra trước hôn lễ chúng ta không được thảnh thơi
rồi.”
Thủy An Lạc vẫn có chút ngốc ngốc: “Lưu Tiểu Băng muốn Công ty Khoa học Kỹ thuật Viễn Tường đến như vậy sao?”
“Nhưng mà cô ta không biết một việc, bốn năm trước Viễn Tường đã bị anh thu riêng vào tay, hơn nữa hiện tại trên danh nghĩa thì Viễn Tường vẫn là một công ty con của tập đoàn Sở Thị, cho dù là thâu tóm thì vẫn thuộc tập đoàn Sở Thị mà thôi.” Sở Ninh Dực vừa nói vừa mang Thủy An Lạc ra xe, sau đó nhét tập tài liệu vào xe.
Thủy An Lạc:“...”
Vậy là nói dù cho toàn bộ nhân viên nòng cốt của Viễn Tường có rời đi thì cũng chẳng có vấn đề gì cả, bởi vì Sở Thị chưa bao giờ thiếu nhân tài quản lý cả.
“Vậy anh còn...”
Sở Ninh Dực quay đầu nhìn Thủy An Lạc: “Anh chỉ muốn nói cho cô ta biết, người lanh chanh thì cuối cùng chỉ tự bế đá đập chân mình thôi.”
Thủy An Lạc: “...”
May mà cô khá đần, nếu không có chết chắc rối.
Thủy An Lạc đang định đi mở cửa xe thì đột nhiên bị một đám phong viền chặn lại.
“Cô Sở! Chuyện Tổng giám đốc điều hành Lưu Chính Phong từ chức có phải là thật hay không?”
“Cô Sở, có người nói gần đây cô Lưu nhiều lần công bố cô không có bất cứ đóng góp nào với công ty cho nên cô đã tạo áp lực với tổng giám đốc Lưu, điều này có đúng hay không?”
Bình luận facebook