Lặc Lộ Túc hơi hơi nhún vai, biểu thị mình không cười cái gì cả.
Tân Nhạc trợn trắng mắt, đem táo chuối gì gì đó đều cắt thành miếng nhỏ, sau đó đặt vào đĩa, dùng màng bọc thực phẩm bọc lại, buổi tối Mặc Lộ Túc cũng có thể ăn.
Mặc Lộ Túc nhìn từng hành động của cô. Đôi khi Tân Nhạc và Thủy An Lạc có những điểm rất giống nhau. Nhưng điểm khác biệt lớn nhất giữa Tân Nhạc và Thủy An Lạc chính là, Thủy An Lạc là người hai mặt, cô biết phải làm thế nào để ẩn náu bản thân mình, khiến mọi người nghĩ cô ngu ngốc.
Thế nhưng Tân Nhạc lại... ngốc thật!
Tân Nhạc chính là một người như vậy, người khác thấy có thể nào thì có chính là như vậy, cô là học sinh giỏi, cô luôn nhẫn nhịn, cô sẽ chỉ trả giá cho người mà mình thích, đấy chính là cô, không một chút giấu giếm gì hết.
“Em để cái này ở đây, bây giờ trời không nóng nên để cả đêm cũng được, trước khi đi ngủ anh có thể ăn một chút hoa quả! Nhưng mà anh thật sự không muốn em giúp anh sao?” Tân Nhạc vẫn chưa từ bỏ ý định mà hỏi lại.
“Không có chuyện gì lớn đâu.” Mặc Lộ Túc cũng không thích cô ở bệnh viện trong thời gian quá lâu.
“Anh muốn ăn gì, tối em chạy qua siêu thị mua một chút rồi sáng mai sẽ làm xong mang qua đây cho anh.” Tân Nhạc tiếp tục nói.
“Em đừng đi đến mấy chỗ đông người, muốn mua cái gì thì bảo giúp việc đi mua cho.” Mặc Lộ Túc nói rồi đưa tay nắm lấy tay của cô: “Không cần nghĩ về anh mãi như thế.”
“Vậy thì em nghĩ đến Thương Huy là được rồi, không biết anh ta với Lý Tử giờ ra sao?”
“Đột nhiên ngày mai anh muốn ăn mì xào!” Mặc Lộ Túc dứt khoát nói.
Tân Nhạc đang chôn đầu bên giường lập tức cười thành tiếng. Mặc Lộ Túc lúc nổi máu ghen thật sự đáng yêu, đáng yêu chết mất, đáng yêu đến không chịu nổi!
Tân Nhạc cười xong liền ngẩng đầu nhìn Mặc Lộ Túc: “Anh đang ghen đấy hả?”
“Anh cho rằng anh đã biểu đạt rất rõ ràng.” Mặc Lộ Túc nói một cách đương nhiên.
Tân Nhạc lại đem đầu của mình chôn xuống giường để che dấu hai gò má đỏ ửng, tình huống thay đổi quá đột ngột khiến cô có chút không thích ứng được, người này vẫn là Mặc Lộ Túc đó sao?
Tân Nhạc cười xong thì lại ngẩng đầu nhìn Mặc Lộ Túc: “Nếu như em trai em thật sự đậu đại học ở thành phố A thì anh thật sự muốn đưa ba mẹ em đến đây ở sao?”
“Vì sao lại không muốn? Như vậy mới có thể dễ dàng chăm sóc em, anh cũng không cần phải đi làm phiền bác nữa.”
“Làm phiền bạc của anh?” Tân Nhạc sửng sốt.
Mặc Lộ Túc gật đầu: “Vốn anh nghĩ nếu đứa bé này có thể giữ lại thì đợi lúc đứa bé ra đời sẽ nhờ bác của anh tới giúp chăm sóc nó!” Trong các trưởng bối thì chỉ có người bác kia là Mặc Lộ Túc có quan hệ tốt nhất, còn những người khác anh cũng không qua lại quá thân thiết.
Tân Nhạc không ngờ Mặc Lộ Túc lại nghĩ xa đến như vậy, những đứa bé này có giữ được hay không thì chính cô cũng không biết cho nên vẫn luôn không dám ôm hy vọng quá lớn.
Mặc Lộ Túc nhìn Tân Nhạc đột nhiên trầm xuống thì đặt tay lên đầu cô: “Cứ làm hết sức mình là được, nghe theo ý trời, ít nhất lúc em đang điều trị thì đứa bé vẫn cố gắng được.”
Tân Nhạc gật đầu, trừ cái này ra thì bọn họ không có sự lựa chọn nào khác nữa.
Tân Nhạc ghé đầu vào đùi anh rồi ngẩng đầu nhìn Mặc Lộ Túc, sắc mặt của anh đã khá hơn trước nhiều, thế rồi Tân Nhạc ôm lấy hông của anh, nói: “Thật ra cũng không thể nói là Trần Thiển Đồng chưa bao giờ làm được chuyện gì tốt.”
Mặc Lộ Túc lại không cho là như vậy, anh còn chưa lấy mạng cô ả đó chỉ là vì nếu để cô ta chết như vậy thì quá dễ dàng cho cô ta
rồi.
“Ngày mai là Tết Nguyên Tiêu đấy.” Tân Nhạc thở dài: “Em mang bánh trôi cho anh có được không?”
Mặc Lộ Túc nhíu mày: “Dính dính nhớp nhớp thì ăn có gì mà ngon.” “Em thích mà.” Tân Nhạc tỏ vẻ đáng thương nói.
Mặc Lộ Túc dường như còn muốn nói cái gì nữa, nhưng cuối cùng chỉ vỗ vỗ dầu cô: “Được.”
Ai bảo cô thích nó chứ.
Bình luận facebook